Tác giả: Cưu Sâm

Vào tháng thứ ba sau khi thành thân, Thiệu Trĩ đưa ta về Lạc Dương bái kiến đồng tộc. Hắn cẩn thận giảng giải từng quan hệ lợi hại giữa các nhánh trong tộc cho ta nghe, khi nhắc đến trưởng huynh thì mặt mày tràn đầy tự hào: "Đại ca của ta là người rất tốt, thuật cưỡi ngựa bắn cung của ta đều là do huynh ấy đích thân dạy!” “Nay huynh ấy làm Trung lĩnh quân ở Lạc Dương, hôm nay chúng ta sẽ đến gặp huynh ấy." Ta không thích Lạc Dương. Nơi đó từng có người ép ta uống một gáo nước sông Lạc mà thề,...
Năm ta mười sáu tuổi, Chu gia bỏ bạc ra chuộc ta về, nói là để làm tiểu thiếp cho Chu Dụ Thanh què chân, chuyên lo việc sinh con đẻ cái. Nói là tháng Sáu sẽ đón vào cửa, nhưng đến tháng Ba ta đã chủ động đến Chu gia báo danh. Một là để bớt đi gánh nặng lương thực cho nhà mẹ đẻ, hai là muốn lưu lại chút ấn tượng tốt đẹp với chủ nhân tương lai. Nào ngờ Chu Dụ Thanh lại ghét bỏ ta quê mùa, mắng ta ngu dốt, còn chê ta không bằng Tô tiểu thư bên cạnh, vừa duyên dáng lại kiều mỵ. Ta liền lén lút...
Sau khi bị nhà họ Vệ từ hôn, người người đều nói ta thất đức, nên mới bị Vệ Chiếu chán ghét. Khi ta bệnh đến ho ra máu, bị lão phu nhân đuổi đến trang viện, mặc kệ sống chết. Chính là Tam hoàng tử Phối Lăng, từ trên ngựa cúi mình trao cho ta một cành thược dược đỏ, mỉm cười hỏi rằng: “Nếu nàng không chê, có nguyện gả cho ta chăng?” Về sau, Phối Lăng bị nhốt vào ngục, ai nấy đều tránh như tránh ôn dịch. Chỉ có ta, tự xin vào cung làm nữ y thị, chẳng màng lễ giáo nam nữ, không sợ điều tiếng thị...
Ngày ta qua đời vì bệnh ấy, cả hậu cung ngập trong bi thương. Chỉ riêng Hoàng đế Yến Lãng không lấy gì làm đau buồn, chỉ có đôi chút phiền muộn. Phiền muộn vì nửa tháng trước, hắn muốn sắc phong muội muội ta – Thôi Minh Muội làm Quý phi, ta cùng hắn cãi nhau một trận lớn, cho đến chết cũng chưa từng cúi đầu nhận sai. Phiền muộn vì đám quan lại Lễ bộ không biết điều, quỳ rạp ngoài điện, thưa rằng chẳng biết nên định thụy hiệu ra sao cho Hoàng hậu nương nương, chẳng biết viết sinh bình như thế...
Năm đó xảy ra nạn đói, thẩm mẫu sai ta đến nương tựa vi hôn phu chưa cưới Chu gia. Chu Nghiễn Lễ coi thường ta, hắn nhìn ta từ đầu đến chân, đánh giá bộ y phục cũ nát của ta, rồi tiện tay chỉ vào cái hũ sành trống không trên bàn: "Chu gia không có tiền mua vải làm áo cưới cho ngươi. "Chờ ngươi gom đủ một hũ tiền, ta sẽ cưới ngươi." Ôi chao, tiền khó kiếm thật đấy. Một năm qua, ta ăn uống tiết kiệm, mùa đông đục băng giặt giũ, mùa hè dệt chiếu khâu giày, đôi tay đầy những vết thương cũ chưa...
Sau khi đỗ Trạng Nguyên, việc đầu tiên Lục Tướng làm chính là hưu thê. "Họ Thẩm vốn là người hiền đức, nhưng quá mức tẻ nhạt." Hắn cưới một nữ nhân chốn phong trần, còn ta tái giá với một công tử ăn chơi. Lục Tướng cho rằng ta vì giận dỗi nên mới lấy một kẻ vừa không có học vấn, vừa không có nghề nghiệp. Hắn nghĩ rằng, con gái nhà họ Thẩm vốn coi trọng nữ đức như ta, chắc chắn sẽ bị kẻ phóng túng đó chán ghét, nhanh chóng bị bỏ rơi. Nửa năm trôi qua, vẫn không thấy chuyện ta bị phu quân ruồng...
Phu quân của ta, Tạ Vô Trần, là một kiếm tu thiên tài, còn ta chỉ là một người phàm. Tạ Vô Trần cực kỳ chán ghét những kẻ ngu ngốc. Để đuổi kịp hắn, ta đã nỗ lực tu luyện, nhưng hắn vẫn luôn lạnh nhạt: "Ngươi không có linh căn, phí công vô ích." Sau này hắn phi thăng, ta tái giá. Ngày đại hôn, hắn xông xuống hạ giới, một kiếm kề cổ phu quân của ta: "Ngươi thật sự muốn gả cho tên phế vật này?" Ta chắn trước lưỡi kiếm, nắm lấy tay người phàm phu quân của mình, nhìn thẳng vào Tạ Vô Trần: "Phải,...
Sáu tháng trước kỳ thi đại học, tôi phát hiện ra rằng số tiền bà tôi tiết kiệm từ việc nhặt ve chai để dành cho tôi đóng học phí đại học đã bị ba mẹ lấy đi mua giày thể thao cho em trai tôi. Em trai tôi khoe khoang đôi giày phiên bản giới hạn đó ngay trước mặt tôi. Tôi quỳ xuống trước ba mẹ, dập đầu xin họ cho tôi mượn tiền để thi vào đại học. Tôi hứa sẽ trả lại khi tôi đi làm. Họ nói: "Cùng lắm thì con cũng chỉ vào được một trường tầm thường, thôi thì khỏi học luôn đi." Họ nói: "Mấy đứa bạn...
Ngày ta chết bệnh, toàn cung điện đều bi thương. Chỉ có Hoàng Đế Yến Lang không khổ sở, hắn chỉ là có chút phiền muộn. Phiền muộn từ nửa tháng trước, vì hắn tưởng sách phong muội muội của ta Thôi Minh Xu làm Quý Phi, ta với hắn cãi nhau to một trận, còn chưa từng cúi đầu nhận sai với hắn. Phiền muộn Lễ Bộ Ty không có mắt mũi quỳ gối ngoài điện, nói không biết làm sao để quyết định thuỵ hiệu cho Hoàng Hậu nương nương thế nào, làm sao để viết tiểu sử, nhập hoàng lăng ra sao. Tấu chương như...
Tin Hứa Phi Mặc được bổ nhiệm đến Túc Châu nhậm chức đã được báo cho tất cả mọi người biết. Duy chỉ giấu mỗi vị hôn thê của chàng ấy là ta. Bởi vì chàng ấy chê ta ngốc nghếch, chê ta cứ bám theo chàng ấy. "Lần thăng chức này đều nhờ sự tiến cử của Từ tiền bối ở Khúc Châu, nhất định phải đến tận nhà đa tạ." "Chúc Tiểu Huỳnh ư? Không cần nói với nàng ấy, nàng ấy giống như con chó, sẽ đánh hơi rồi đến Túc Châu thôi." Ta lén nghe được một ít, về nhà vui vẻ thu dọn đồ đạc vào tay nải hoa nhỏ của...
Tin tức về việc Từ Phi Mặc sắp nhậm chức ở Túc Châu đã lan truyền khắp nơi. Chỉ duy nhất không nói cho ta — vị hôn thê của hắn. Bởi hắn chê ta ngu dại, lại hay quấn lấy hắn không buông. “Lần này được thăng chức, may nhờ tiền bối họ Từ ở Khúc Châu tiến cử, nhất định phải đến tận cửa bái tạ.” “Chúc Tiểu Huỳnh? Không cần báo nàng ta. Nàng ta như con chó nhỏ, sẽ đánh hơi được mà tự mò đến Túc Châu thôi.” Ta vô tình nghe được đoạn này, lòng vui như mở hội, vội vã về thu dọn tay nải hoa nhỏ của...
Ngày nhận chẩn đoán chính xác là ung thư dạ dày, tôi ngồi một mình trước cửa bệnh viện. Tôi nghĩ mãi, phải nói thế nào thì mới khiến mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn, phải mở lời thế nào để anh ấy không quá đau lòng. Tôi muốn mình mỉm cười mà nói với anh: Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước? Nếu anh chọn nghe tin tốt, tôi sẽ nói: Anh sắp được làm ba rồi. Còn nếu anh muốn nghe tin xấu, tôi sẽ nói: Tin tốt nãy em nói là lừa anh đó. Chỉ là, tôi còn chưa nghĩ xong nên mở...
Ngày ta quyết định hòa ly với Bùi Thanh Thư, cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Thực ra, đêm hôm trước hắn còn hứa với ta rằng, ngày mai sẽ đưa Liễu cô nương về rồi cùng ta đón sinh nhật thật vui vẻ. Cuộc sống dường như sắp trở nên tốt đẹp hơn. Trong lòng ta vui sướng, buổi sáng ta dậy sớm mở hộp đựng đồ trang điểm ra, ngồi trước gương đồng tỉ mỉ kẻ lại chân mày. Sau đó ta lục lọi dưới đáy chiếc rương bằng gỗ long não, lấy ra một chiếc váy màu thạch lựu đã cũ. Thành hôn đã...
Sau khi bị nhà họ Vệ từ hôn, người người đều nói ta thất đức, nên mới bị Vệ Chiếu chán ghét. Khi ta bệnh đến ho ra máu, bị lão phu nhân đuổi đến trang viện, mặc kệ sống chết. Chính là Tam hoàng tử Phối Lăng, từ trên ngựa cúi mình trao cho ta một cành thược dược đỏ, mỉm cười hỏi rằng: “Nếu nàng không chê, có nguyện gả cho ta chăng?” Về sau, Phối Lăng bị nhốt vào ngục, ai nấy đều tránh như tránh ôn dịch. Chỉ có ta, tự xin vào cung làm nữ y thị, chẳng màng lễ giáo nam nữ, không sợ điều tiếng thị...
Sau khi nhậm chức, việc đầu tiên Tân khoa Trạng Nguyên lang Lục đại nhân làm là hưu thê. "Thẩm gia tiểu thư tuy đoan trang hiền thục nhưng lại quá mức nhàm chán." Hắn rước về một cô nương chốn thanh lâu, còn ta thì gả cho một tên công tử bột. Lục Tương Chấp cho rằng ta đang cố ý chọc tức hắn, nên mới chọn gả cho tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp kia. Hắn nghĩ khuê nữ nhà họ Thẩm trọng phụ đức nhất, còn tên công tử bột kia ham chơi càn quấy, ắt chẳng mấy chốc sẽ chán ghét...
Hôm đó, phu quân ta mang về một cô nương. Nàng tinh thông thi từ ca phú, ngâm một hai câu liền kinh tài tuyệt diễm, danh tài nữ vang danh kinh thành. Nàng là minh châu, ta là mắt cá. Lạnh lùng là hắn, muốn hưu thê là hắn. Nhưng bốn năm trước, thiếu niên quỳ trong mưa đông, mặc cho mẫu thân đánh gãy ba cây roi mây, vẫn kiên quyết cưới ta làm thê tử, cũng là hắn.
Đã đính hôn năm năm, vậy mà Mạnh Từ Quân vẫn không chịu cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn nói: “Bệ hạ đang trọng dụng ta, sao ta có thể để bản thân vướng bận tình ái?” Lời này nghe cũng có lý, ta gật đầu, tiếp tục chờ thêm hai năm nữa. Lần thứ hai từ chối, hắn nói: “Hoàng hậu còn chưa được lập, có thần tử nào dám thành thân trước?” Ta giận rồi, cảm thấy vị Hoàng đế này thật quá đáng. Ta đợi đến nỗi sắp thành gái già rồi, vậy mà vẫn không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? Tức giận quá, ta cãi nhau...
Ngày ấy quyết định hòa ly với Bùi Thanh Thư là một ngày bình thường như bao ngày. Thực ra tối qua hắn còn cam đoan với ta rằng, ngày mai sẽ tiễn Liễu cô nương về, sau đó đón sinh thần thật vui vẻ cùng ta. Cuộc sống tốt đẹp xem chừng đang ở ngay trước mắt rồi. Trong lòng ta vui sướng, sáng sớm dậy đã mở hộp trang điểm, đối diện trước đồng mà tỉ mỉ vẽ mày. Lại lục tung dưới đáy rương gỗ, lấy ra một chiếc váy thạch lựu đã sờn màu. Thành thân bảy năm, ta không có lấy một món trang sức nào ra hồn....
Năm ấy, khi lòng dạ ta vừa thuần khiết vừa xấu xa, ta vì muốn chữa bệnh cho Lý Vô Ưu. *Sinh tử hoàn ta bán, kim thương bất đảo dược cũng bán. (*Sinh tử hoàn: phương thuốc giúp tăng khả năng thụ thai.) kim thương bất đảo dược: phương thuốc hỗ trợ sinh lý nam.) Khi ấy thật sự chẳng còn lấy một đồng, ngay cả tôn nghiêm của kẻ lừa gạt như ta, ta cũng đem bán. Đầu ta đập xuống phiến đá thanh, vang lên những tiếng cốc cốc. Trần đại phu thương hại ta, chỉ biết lắc đầu than thở, rồi cho ta một gói...