Chương 13: Hoàn

Hà Lão nheo đôi mắt lại, nhìn lên mặt trăng tròn xoe trên bầu trời, tô sơn ngọt đến nỗi răng của hắn cũng đau.

"Bận, bận rộn đi cũng tốt…"

"Cô nhóc, lần sau lúc xuống bếp đừng có suy nghĩ linh tinh, tô sơn này ngọt đến đỉnh đầu lão rồi."

Ta cúi đầu chép sách thuốc, bỗng nhiên phát hiện có người đứng ở cửa, không biết đã nhìn ta bao lâu.

Là Yến Lang.

Vệ Ngạn hộ tống Yến Lang, ngày đêm không nghỉ tới Lĩnh Nam.

Ta ngẩng đầu, Yến Lang vẫn đứng yên tại chỗ, rất lâu không dám tiến lên nhận ta.

"... Chưởng Châu?"

Trong lòng ta cảm thấy ghét bỏ, vô ý viết sai một chữ.

Yến Lang đỏ hốc mắt, muốn ôm ta vào lòng: "Chưởng Châu, trẫm nhận được chiếu thư mà nàng viết, nàng không biết là trẫm đã vui tới mức nào."

"Trẫm nghe nói huynh đệ Thôi gia cũng dám có ý định hại ngươi, đã sai Vệ Ngạn xử tử hai tên đó rồi."

"Còn Thôi Minh Xu, trẫm vứt bỏ nàng rồi, sau này cho dù có hay không có con, nàng đều là…"

Ta lui về phía sau một bước lạnh nhạt nhìn Yến Lang: "Bệ hạ rảnh rỗi ở đây ôn chuyện với ta, không bằng đi ngoại ô nhìn những người dân đã chết của ngài, bọn họ đang chịu khổ bởi vì bệ hạ ngu ngốc vô năng."

Yến Lang họ mạnh thở gấp, ta mới phát hiện hắn bị bệnh rất nặng, cả người nóng bỏng.

Vệ Ngạn vội quỳ xuống, muốn ta khuyên Yến Lang: "Bệ hạ vì tới Lĩnh Nam đón nương nương hồi cung, đi thẳng ngày đêm không nghỉ, bị nhiễm bệnh cũng không chịu chữa, thuộc hạ cầu xin nương nương khuyên giải an ủi bệ hạ…"

Yến Lang giãy giụa nắm lấy tay ta, lấy lòng nói:

"Chưởng Châu, trẫm đã nghĩ nàng chết rồi. Mấy ngày nay trẫm rất đau khổ, cũng rất hối hận. Nếu nàng không chịu tha thứ cho trẫm, trẫm cũng không cần đại phu xem bệnh."

Ánh trăng nhìn thấy ánh mắt hắn bướng bỉnh lại ngoan cố, tựa như lúc trước đưa cho ta thuốc giả chết.

Hắn khăng khăng đặt ta trong lòng bàn tay, chân tình của thiếu niên là trân quý nhất, ánh mắt nhìn ta cũng sáng rực:

"Nếu ta bại, Chưởng Châu nàng vẫn còn có một con đường sống, nàng phải sống thật tốt."

Nếu hắn trị liệu tử tế, cho dù dùng một tờ thánh chỉ ép ta phải cúi đầu, ta còn coi trọng hắn một chút.

Nhưng hắn vẫn tuỳ hứng ấu trĩ như ngày thường.

Có một vị vua như thế, chính là bất hạnh của lê dân.

"Tùy ngươi."

Yến Lang không chịu xem bệnh, chỉ kéo thân mình bệnh nặng cầu xin ta liếc nhìn hắn một cái.

Ngóng trông tình cũ của ta, đầy mắt hắn đều là mong đợi, nắm lấy tay áo ta, nói rất nhiều chuyện trước kia.

Nói ta dùng đao đặt lên cổ để mời thái y cho hắn

Nói lên việc ta đã từng cưỡi Bạch Sư Mã, vì hắn mà đánh lạc hướng người đuổi theo.

Nói đến những năm ta đầy mắt đầy tim là hắn, đã phải ấm ức rơi nước mắt vì hắn.

Gió thổi qua song cửa, thổi đến những cuốn sách trên án thư kêu loạt xoạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!