Cung Đấu

full
A tỷ sinh ra đã có gương mặt tựa hoa phù dung. Thêm vào đó, tính tình ôn hòa hiền hậu, người tới cầu thân nối liền không dứt. Thế nhưng, A tỷ thủy chung không hề động lòng. Mãi đến năm cập kê, A tỷ cứu một nam tử. Người nọ chính là Tiêu vương đương triều. A tỷ vừa gặp đã tương tư, mà người kia cũng lấy danh phận chính thê mà cầu hôn. Mấy năm sau đó, mỗi tháng nàng đều gửi thư về nhà, dặn ta chớ lo, chớ nhớ. Cho đến ba năm sau, tin A tỷ có thai truyền đến Giang Nam. Mọi người đều hân hoan mừng...

full
Từ khi ta và đệ đệ ra đời, phụ thân có lẽ cảm thấy đã hoàn thành nghĩa vụ, liền một lòng một dạ sống bên đích mẫu, ta rất hiếm khi được gặp phụ thân. Hồi nhỏ, ta thích nhất là tựa vào cửa hoa viên chờ đợi, vì phụ thân thường dắt ca ca và tỷ tỷ đi ngang qua. Mỗi lần thấy ta, phụ thân đều nở nụ cười hiền từ: “Tuệ Tuệ lại đến xem hoa à.” Rồi ông sẽ cho ta một miếng bánh mã đề vốn mua cho tỷ tỷ. Đó là lúc ta hạnh phúc nhất. Sau đó, nương mất, ta không bao giờ đến hoa viên nữa. Nương luôn buồn bã,...

Bạn đang đọc truyện Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người của tác giả Vũ Ái Li . Hắn ngu ngốc, đánh mất người quan trọng nhất. Hắn bị quyền lực mê hoặc, bị hận thù che mắt… Hắn đã làm vô số chuyện không thể tha thứ! Hắn dành hết tình cảm cho một người, nhưng người đó luôn lợi dụng, tổn thương hắn. Người hắn căm hận lại hy sinh tính mạng để cứu hắn Đến cuối cùng trước khi chết hắn lại đánh mất y. Hỏi hắn có hối hận không? Dĩ nhiên có! Điều hắn nuối tiếc nhất, chính là giây phút...

full
Sau năm năm thành thân, ta và Thẩm Triết từ đôi uyên ương đẹp đẽ trở thành oan gia đối đầu. Năm ấy, chúng ta căm ghét nhau đến mức mong đối phương chết đi cho xong. Hắn bóp cổ ta, nguyền rủa ta làm điều ác quá nhiều nên tuyệt hậu. Ta cầm nguyên ấm trà nóng dội thẳng lên đầu hắn, mắng hắn đáng đời, sống là để chôn xác cho tình nhân. Hắn nhốt ta vào hậu viện, ta dùng lời thề nguyền rủa hắn, sống chết không buông tha. Cho đến khi một mũi tên xuyên tim lao tới, hắn không chút do dự chắn trước mặt...

full
Ngày Đoạn Minh được phong làm Đại tướng quân, có ba tên ăn mày tìm tới cửa phủ, vô cùng ngạo mạn mà nói với ta: “Ta chính là tình lang vụng trộm của tướng quân phu nhân trước khi thành thân!” Ta sai người đuổi bọn chúng đi, nhưng Đoạn Minh lại cười lạnh lẽo, ánh mắt đầy ác ý: “Năm đó trong hẻm nhỏ cưỡng nhục nàng, vốn chẳng phải ta, mà là ba tên ăn mày này!” “Bổn tướng khi ấy chẳng qua chỉ là kẻ nhặt xác ven đường, không ngờ lại vô cớ hưởng được vinh hoa phú quý thế này!” Ba năm trước, ta bị...

full
Ta vốn là một tiểu cung nữ chuyên làm tạp vụ trong lãnh cung. Hôm nay, có một nữ nhân điên dại bị đưa vào, miệng không ngừng lặp đi lặp lại rằng mình là Hoàng Quý phi. Ta không tin, chỉ khuyên nàng nên nghĩ thoáng một chút. Nào ngờ, nàng bất chợt nắm lấy tay ta. “Nếu ngươi có thể làm Quý phi, ngươi có muốn làm không?” Ta vừa thấy nàng buồn cười, vừa thuận miệng đáp: “Muốn chứ.” Nàng cười khẽ: “Vậy ta sẽ dạy ngươi.” “Dạy ngươi cách chiếm lấy thánh tâm, dạy ngươi cách tranh đấu với đám nữ nhân...

full
Hậu cung ba nghìn, mời sủng nịnh nọt, muôn kiểu thủ đoạn. Ngắm tuyết thưởng mai ở Ngự Hoa Viên vào ngày đông, có thổi tiêu nhảy múa, có khổ luyện đàn kỹ. Nữ chính mặc nhu quần* hồng sen không mấy nổi bật, khi đám mỹ nhân liếc mắt đưa tình với cửu ngũ chí tôn thì kích hoạt kỹ năng— [Nào nào nào, ta cho ngươi xem một bảo bối.JPG.] (*) Ý chỉ áo ngắn và váy Hoàng Thượng: Bỗng dưng muốn lật thẻ bài của nàng ấy quá. “Chẳng hiểu tại sao, trẫm luôn cảm thấy nàng rất thuần khiết, rất không làm màu,...

full
Đêm tân hôn, Lục hoàng tử không buồn đoái hoài, nhất quyết không cùng ta viên phòng. “Từ nay về sau, nếu ngươi biết giữ mình, an phận làm một Hoàng Tử Phi hiền lương, chờ ngày ta bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, trong hậu cung ắt có một chỗ cho ngươi dung thân.” “Còn nếu ngươi ganh ghen đố kỵ, trước mặt Vân Tri ra vẻ làm cao, thì đừng trách ta tuyệt tình không nể mặt.” Nói rồi, hắn phẩy tay áo mà đi, thẳng đến phòng của người thiếp thanh mai trúc mã. Hoàng hậu nương nương từng thở dài: “Lục nhi...

full
Ta là hoàng hậu bị thất sủng nhất hậu cung. Không con cái, không được sủng ái, mà nhà mẹ đẻ cũng chẳng có thế lực gì. Năm xưa chẳng qua là vì thay thái tử chắn một kiếm, mới được ban hôn làm thái tử phi. Thái tử vốn chẳng ưa ta, sau khi đăng cơ nhiều lần muốn phế hậu. Chỉ ngại miệng lưỡi thế gian, sợ bị chỉ trích lên án. Đành phải trút hết căm hờn lên người nhà ta, không ngừng dày vò, hành hạ. Bao năm vợ chồng như oan gia, thù hận sâu như biển. Sống lại một đời, khi thích khách ập tới, ta dứt...

full
Tướng phủ tiểu hầu gia sắp bệnh chết rồi. Phụ thân ta, Tống đại nhân, ngày trước từng đắc tội người khác, bị phái ra biên ải lạnh lẽo làm văn chức. Không may, lại đúng lúc dị tộc Hồ nhân nơi biên ải gặp mùa đông đói kém, không có lương thực, liền vào thành cướp bóc, ông suýt chút nữa thì mất mạng. Dương Yến Sơ lúc đấy mới mười mấy tuổi, một thân đầy bụi đất, cưỡi ngựa xông tới cứu mạng phụ thân ta. Đối diện với sự cảm kích rơi nước mắt của phụ thân, chàng chỉ cắn cọng cỏ dại, không kiên nhẫn...

full
Ta bị phụ thân thô bạo nuôi dạy ở biên quan suốt mười bảy năm. Thế mà người trong kinh thành lại đồn rằng ta được nuôi nấng trong cảnh phú quý ở Giang Nam suốt mười bảy năm, chẳng những tinh thông cầm kỳ thư họa, mà còn dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Về sau, nhờ danh tiếng ấy, ta đính hôn rồi thành thân. Phụ thân dặn ta bằng mọi giá phải che giấu thân phận, tuyệt đối không để lộ sơ hở. May thay phu quân ta lạnh lùng như sương tuyết, chẳng mấy khi để ý tới ta, thậm chí còn chán ghét khi...

full
Đêm tân hôn, vương gia bị biểu muội mời đến viện nhỏ. Còn ta, sớm đã cởi bỏ áo cưới, ngủ ngon lành suốt cả đêm. Dù sao, chúng ta đều chẳng phải là nữ chính. Đã là nữ phụ thì hà cớ gì phải làm khó lẫn nhau chứ.

full
Ta là kẻ lừa đảo lăn lộn trong giang hồ. Vì hai lượng bạc, ta giả làm Nhị tiểu thư đã mất của Đô đốc phủ, rụt rè gọi Tống Yểu Yểu là trưởng tỷ. Nàng ấy lại thực sự đưa ta vào phủ, coi ta như muội muội ruột thịt mà thương yêu. Lục nghệ bát nhã, tứ tu ngũ đức, hai năm như một ngày tận tâm dạy dỗ. Nhưng sau đó nàng ấy đã chết. Khi được khiêng ra khỏi cung, toàn thân thối rữa, người đầy giòi bọ. Thai nhi vừa thành hình trong bụng cũng bị hạ độc biến dạng. Ta tự nhốt mình trong linh đường, ngồi...

full
Văn án: Trong kỳ tuyển tú năm năm một lần, ta là kẻ bị nhét vào chỉ để cho đủ số. Cho đến khi tuyển tú kết thúc, các tú nữ đều có phong vị riêng, còn ta lại nhận được một đạo thánh chỉ. "Đưa ấu nữ nhà họ Thôi, Thôi Ảnh Chân, vào Ngự Thiện Phòng." Hôm nay ta làm kẹo đường phố cho các hoàng tử, công chúa. Ngày mai lại nấu cháo dưỡng nhan cho hoàng hậu, quý phi. Những ngày tháng trong cung của ta ngày càng tự do tự tại. Thịt kho Đông Pha, dưa leo đập, chè rượu nếp trôi mè. Chén bạc không đựng...

full
Ta gả cho công tử ta không thích. Không phải nói công tử có gì không tốt, chỉ là, ta không quen biết chàng. Cũng không thể nói hoàn toàn không quen biết, danh hào Ngũ hoàng tử Hiền vương - Sở Tĩnh Vận ở Tân An thành vẫn là vang danh lừng lẫy, chỉ là đối với ta mà nói vị này là nhân vật lớn trong truyền thuyết, ta chưa từng gặp qua người thật sống sờ sờ, có thể chạy nhảy thở được. Cũng trong truyền thuyết, Sở Tĩnh Vận còn có một bạch nguyệt quang yêu sâu đậm mà không được. Cho nên ta biết,...

Lận Bạc Chu, đại tông Nhiếp Chính Vương, bề ngoài cao nhã như trăng thanh gió mát, nhưng thực chất bẩn thỉu đến mức khiến người ta buồn nôn. Hắn là đại gian thần, ai ai cũng muốn tru diệt. --- Hôm ấy, một chiếc kiệu mềm đưa Mạnh Hoan, người vừa xuyên sách, đến nằm trên giường, bị ép bán làm thông phòng nam thiếp của Nhiếp Chính Vương. Trước tình cảnh này, làm sao để thoát khỏi tay gian thần? Mạnh Hoan chuẩn bị "nhập vai" theo thiết lập nhân vật gốc: cao quý lạnh lùng, thà chết chứ không khuất...

full
Tác giả: 二十二划骨 Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Trả Thù, Cung Đấu Team dịch: Anan Văn án: Mẫu thân thường dạy ta: "Chính thê phải có lòng bao dung." Ta xuất thân thế gia, lại là đích trưởng nữ, từ ngày ta chào đời, đã định sẵn tương lai phu quân dù không phải vương hầu tướng soái, cũng nên là đích trưởng tử môn đăng hộ đối. Có thể thấy, kẻ kế thừa gia nghiệp như vậy, phần lớn sẽ không chỉ có một thê một thiếp. Cho nên câu "Chính thê phải có lòng bao dung", ta từ nhỏ đã nghe đến tận ngày...

full
Ta sinh ra đã chẳng phải dạng hiền lành. Năm ba tuổi, ta dùng trâm cài tóc chọc mù mắt tiểu công tử nhà bên cạnh, chỉ vì hắn dám nhìn trộm mẫu thân ta tắm. Năm năm tuổi, ta phóng hỏa đốt cả gánh hát, chỉ vì ta trông thấy bọn họ mua bán trẻ con. Năm mười tuổi, ta lén dẫn người phế đi cháu trai của Ngự sử, ai bảo hắn dám giữa đường trêu ghẹo tỷ tỷ. Những chuyện tương tự như thế, nhiều vô số kể... Sau này, ta gả cho lương nhân, nhà chồng ai nấy đều lương thiện, khiến ta ở hậu trạch buồn chán đến...

Bạn đang theo dõi truyện Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt của Sơ Vẫn Giang Hồ. Trên đường di chuyển để chuyển giao một tài liệu quan trọng, Lý Kế Dương đã bất ngờ bị sét đánh trúng. Thật không may, tài liệu ấy không phải là một vật tầm thường, là một cổ vật quý giá có khả năng đưa anh ta trở lại thời Tần, hơn 2000 năm trước. Trong trạng thái bối rối, anh liếc mắt xung quanh và rất bất ngờ khi nhận thấy rằng tất cả những gì anh nhìn thấy đều là những món đồ kỳ quặc và quý giá. Ngay cả chiếc chén bể...

full
Cổng lớn hoàng cung càng lúc càng gần, còn ta thì đã ch trong xe ngựa. Tất cả mọi thứ giữa ta và Nghiêm Thiệu Ngọc đều bắt đầu từ một âm mưu. Ta là Công chúa trong thâm cung, hắn là nhi tử của quyền thần. Phụ hoàng trăm phương nghìn kế muốn ta gả cho hắn, muốn ép hắn thành một Phò mã không có thực quyền. Còn ta lại bị Nghiêm gia tính kế ngược lại, cuối cùng bị gả cho Nghiêm Thiệu Đường. Thiệu Đường bảo vệ ta cả một đời, cũng vì ta mà ch. Thiên hạ của phụ hoàng bị Nghiêm gia cướp mất, ta lại...