Tác giả: Khuyết Danh

full
Người hầu đun nước trong viện của Tam di thái đã chết. Cái chết của cô ấy rất kỳ lạ, phần dưới cơ thể máu chảy không ngừng, toàn thân bốc mùi hôi thối nồng nặc. Tam di thái cảm thấy xui xẻo, sai tôi mang xác cô ấy vứt ra sau núi cho chó hoang ăn. Tôi không đành lòng, lén tìm một mảnh đất rồi chôn cất cô ấy. Nhưng khi lấp đất, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Đôi mắt luôn mở trừng sau khi chec của cô ấy, bỗng chảy ra hai dòng máu đỏ tươi! Tôi sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, đêm đó sau khi trở về...

full
Hôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa...

full
Hàn Thành có một người bạn khác giới vô cùng thân thiết. Thân đến mức có thể ngủ chung giường, ăn chung một cây kem mà không thấy gì là lạ. Tôi góp ý bảo họ nên giữ khoảng cách. Anh ấy cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Nếu giữa bọn anh có gì, thì đã xảy ra từ lâu rồi. Em có thể tin anh một chút được không?” Rất hay. Rất thuyết phục. Thế là, tôi cũng đi tìm cho mình… một người bạn thân khác giới.

full
Khi tôi 19 tuổi, tôi bị đưa lên giường của Cố Thâm. Người đàn ông cấm dục suốt nhiều năm ấy lần đầu nếm trải mùi đời. Mà một khi đã nếm rồi thì thành nghiện — dây dưa với tôi suốt bốn năm. Cố Thâm là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Rất kiên định. Giữa tôi và Cố gia là một bản hợp đồng được ký lại mỗi năm một lần, mỗi lần một triệu. Tôi ham tiền, anh ta ham sắc. Tôi cứ nghĩ chuyện giữa chúng tôi sẽ cứ thế tiếp tục — lặng lẽ, rõ ràng, không ràng buộc. Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy bức ảnh...

full
Trong buổi kiểm tra thể lực chạy 800 mét, tôi vô tình bấm gọi video cho người yêu. Đến lúc chạy xong, thở hồng hộc dựa vào tường lấy lại sức, mới phát hiện anh – người bình thường kiệm lời đến mức đáng ngờ – đột nhiên gửi tin nhắn thoại, giọng đầy hoảng loạn: “Em đang làm cái gì đấy?!” “Sao lại thở dốc như thế kia?!” Tôi vội giải thích: “Em vừa chạy kiểm tra thể lực, bài 800 mét.” Kết quả là anh càng rối loạn hơn, giọng run lên gần như hét: “Nhưng… nhưng mà… nghiên cứu sinh thì có ai bắt kiểm...

full
Tại lễ cưới, người dẫn chương trình mời chú rể hôn cô dâu. Nhưng chưa kịp quay sang tôi, cô bạn thanh mai trúc mã của Giang Thời Nghiên đã bước lên, đặt một nụ hôn lên má anh ấy. Anh không né tránh. Ngược lại, còn dịu dàng xoa đầu cô ta, giọng dỗ dành như trẻ con: “Mai Mai ngoan, đừng nghịch nữa.” Cả hội trường im phăng phắc. Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía tôi — cô dâu chính thức. Tôi chỉ khẽ cười, bình thản tháo khăn voan khỏi đầu mình, nhẹ nhàng đội lên đầu Đường Mai Mai. Rồi quay...

full
Ta khắc chồng. Bất cứ ai bàn chuyện cưới xin với ta đều gặp đại họa. Vậy mà cha ta lại vui mừng khôn xiết. Ông ấy gả ta cho kẻ thù không đội trời chung của mình – Tể tướng Bùi Chi Hằng. Kết quả, eo thon của gian thần ấy hóa thành lưỡi dao đoạt mệnh, từng nhát từng nhát đều muốn lấy mạng ta. Hắn ép ta vào góc giường, giọng khàn khàn nói: "Những kẻ từng đính hôn với nàng trước đây… đều là do vi phu âm thầm trừ khử đấy."

full
Kỷ niệm bảy năm ngày cưới, chồng tôi nắm tay con gái của người giúp việc trong nhà, nói với tôi rằng cô ấy đã mang thai, đứa bé là của anh ta. Gương mặt anh ta mang theo chút áy náy, nhưng không nhiều. “Chúng ta ly hôn đi!” “Tân Tân có thai rồi, cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học, cuộc đời tươi đẹp chỉ mới bắt đầu. Anh không thể để người khác chỉ trỏ bàn tán sau lưng cô ấy, nhất định phải cho cô ấy một danh phận.” Tôi tát cho cô ta một cái, nghiến răng hỏi: “Tại sao chứ? Trên đời này thiếu gì...

Con trai tôi lái chiếc xe đồ chơi chạy loạn khắp nơi, vô tình cào xước một chiếc Maybach. Từ trên xe bước xuống một người, không ngờ lại là bạn trai cũ của tôi. “Thói quen cứ hễ không vui là trút giận lên xe, y chang em đấy.” “Anh còn nói tôi? Kỹ thuật lái xe tệ như vậy, rõ ràng là cùng khuôn đúc ra với anh rồi!” Lời vừa thốt ra, vẻ lạnh lùng trên mặt anh ấy lập tức tan biến. Tôi cũng c/h/ế/t lặng tại chỗ. Bây giờ rút lại lời, còn kịp không đây?

full
Giang Yến Chu bất ngờ ngã từ cầu thang xuống, mất đi ký ức vài năm gần đây. Tôi vội vã chạy đến phòng bệnh, vừa đến nơi thì nghe thấy anh ấy kích động hét lên: “Làm sao con có thể kết hôn với một người phụ nữ quen qua buổi xem mặt được chứ? Ba, ba đang lừa con phải không?” Cuộc hôn nhân này mới chỉ kéo dài nửa năm, xem ra sắp tan vỡ rồi. Tôi thầm nghĩ. Chỉ là, vừa ló mặt ngoài cửa phòng bệnh, Giang Yến Chu – người đã mất trí nhớ – ngẩng đầu nhìn về phía tôi, hơi thở chợt khựng lại: “Ba, ba có...

full
Đích tỷ đã bỏ trốn, mà hôn sự với Nhiếp chính vương chỉ còn ba ngày nữa là cử hành. Phụ thân đành phải mời vị phò mã tương lai Nhiếp chính vương đến phủ, cả nhà quỳ gối van cầu xin tha tội. Vẻ mặt hắn lạnh như sương giá, một thân thường phục đỏ thẫm càng khiến dung mạo tuấn mỹ kia trở nên uy nghiêm khó lường. Hắn không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt đưa tay chỉ về phía ta đứa con gái đang quỳ rụt rè nơi góc phòng. “Vậy thì là nàng đi. Ba ngày sau thành thân với bổn vương.” Phụ thân nghe vậy mừng...

full
Giang Cảnh Ngạn là sinh viên nghèo tôi đang chu cấp. Mỗi tuần cậu ta đến biệt thự của tôi “ngủ” hai đêm, tôi sẽ chuyển cho cậu ta năm vạn tệ. Hôm nay, như thường lệ, tôi bảo cậu ta tới biệt thự tập thể dục — thì một loạt “bình luận bay” đột ngột xuất hiện trước mặt tôi. 【Cười xỉu, nam chính thật sự chỉ yêu nữ chính thôi, nữ phụ chẳng qua chỉ là công cụ luyện kỹ năng của anh ấy!】 【Nữ phụ còn tưởng nam chính là sinh viên nghèo à? Người ta là cháu đích tôn của nhà tài phiệt đấy, chờ xem nữ phụ...

full
Ngày đại hôn, ta cùng một nữ tử chốn thanh lâu bị đánh tráo kiệu hoa. Lúc phát hiện có điều bất ổn, vừa muốn vén khăn voan, trước mắt bỗng hiện ra hàng loạt dòng chữ kỳ quái: 【Nữ phụ á/c đ/ộ/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính cố ý đổi đâu nhỉ!】 【Ta thấy nàng cũng thật đáng thương, vốn dĩ nên là thế tử phi phủ hầu gia, thế nhưng vị hôn phu lại vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến nàng trở thành thê tử của một thương nhân.】 【Đừng vội thương hại nàng, nam nữ chính đã động phòng, vậy mà...

full
Phó Lễ rủ tôi ra ngoài dạo chơi, em gái tôi nhất quyết đòi đi theo. Kết quả, chúng tôi gặp phải một nhóm bắt cóc. Bọn chúng chĩa súng uy hiếp, bắt em gái tôi làm con tin, ra điều kiện: Phó Lễ phải chuẩn bị tiền chuộc. Cả đời này, tôi không thể nào quên ánh mắt của Phó Lễ khi ấy. Hắn lo lắng tột độ, giọng run rẩy nói với bọn bắt cóc: “Có thể... đổi người được không? Cô ấy đang mang thai, không chịu nổi hoảng sợ.” Rồi hắn quay sang tôi, ánh mắt đâm xuyên vào tim: “Tiếu Tiếu, anh xin lỗi... Cô...

full
Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành một succubus. Thanh mai trúc mã của tôi lập khế ước chủ–tớ với tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng chịu nuôi tôi lấy một lần. Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy, thì thầm: “Thẩm Hoài, em đói…” Anh ấy lập tức đẩy tôi vào tường, giọng đầy bực dọc: “Em không biết kiềm chế à? Cứ như dã thú ấy!” Ngày hôm sau, anh dọn ra ngoài sống riêng, còn tôi bị nhốt lại trong ký túc xá. Nhưng anh ấy không biết— Tối hôm đó, người bạn cùng phòng cục súc của anh...

full
Cậu ấm giới nhà giàu Bắc Kinh – Trì Dã – tỏ tình thất bại. Tôi hớn hở chen vào đám đông hòng nhặt được món hời. Đang định nhặt 999 đóa hồng mà anh ta không cần để mang đi bán. Trước mắt bỗng hiện lên dòng bình luận: 【Giờ này còn nhặt hoa gì nữa, đi nhặt người luôn đi!】 【Đúng là ham tiền, trong mắt chỉ có tiền, hoàn toàn không thấy khuôn mặt đẹp trai của Trì Dã.】 【Lâm Nhiễm đúng là ngốc, cô với Lâm Uyển là song sinh, sao không biết tận dụng khuôn mặt?】 【Nếu theo đuổi được Trì Dã, mấy cái thùng...

full
Vừa sinh xong, vừa được đẩy ra khỏi phòng sinh, chồng tôi đã nói muốn bàn với tôi một chuyện. “Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.” “Đừng lúc nào cũng trông chờ vào người khác, mẹ anh cũng đâu có nợ gì em.” Tôi gật đầu: “Không thành vấn đề.” Thế là, sau khi ở cữ xong, tôi bế con về nhà bố mẹ ruột. Bố mẹ vui vẻ đón lấy đứa bé. “Từ giờ con theo họ nhà mình, nhập hộ khẩu nhà mình!” “Nhà mình có người nối dõi rồi!”

full
Chỉ mới vừa nãy, người yêu tôi bất ngờ cáu gắt, lớn tiếng quát thẳng vào mặt tôi: “Em có thể đừng làm phiền anh vì nó nữa được không?” “Nó” mà Chu Hà nói đến — là con mèo chúng tôi cùng nuôi. Nó đang bị nhiễm nấm da, tôi chỉ muốn tắm thuốc cho nó và nhờ anh ấy phụ một tay. Nhưng Chu Hà chẳng buồn nhìn, lười nhác gạt đi: “Phiền lắm. Lát nữa anh còn đi chơi bóng với tụi bạn.” Chưa dừng lại, anh còn trách ngược tôi: “Lúc nào em cũng làm quá mọi chuyện lên. Chính em mới đang làm khổ con mèo.” Tôi...

full
Người yêu cũ công khai bạn gái mới, để không thua kém anh ta, tôi cũng tìm một bức ảnh trên mạng của một bộ vest nam và đăng công khai. Sau đó, tôi phát hiện ra ánh mắt của sếp tôi- người mỗi ngày mắng tôi tám trăm lần – nhìn tôi ngày càng kỳ lạ. Anh ta không mắng tôi nữa. Cũng không bắt tôi làm thêm giờ nữa. Còn tặng tôi túi Chanel. Và chuyển vào tài khoản của tôi 500.000 nhân dân tệ. Tôi không thể nào hiểu nổi. Cho đến một ngày, tôi phát hiện trong nhà của sếp cũng có một bộ vest giống hệt...

full
Để giúp một cô nàng con nhà giàu bắt gian vị hôn phu tổng tài của cô ta, tôi phục kích ở tuyến đường quen thuộc của anh ta, bám theo như điên. Cuối cùng, sau khi trà trộn thành nhân viên phục vụ khách sạn, tôi cũng chụp được ảnh thân mật của tổng tài và một người phụ nữ khác. Tin xấu là… tôi quên tắt đèn flash. Chạy thôi! Hôm sau, tôi bị tổng tài tóm lên xe. Tôi còn đang định cãi, thì anh ta lên tiếng trước: “Cô ta trả bao nhiêu, tôi trả gấp đôi.” Tôi cười: “Thế này thì không hay lắm đâu, tôi...