Tác giả: Khuyết Danh

Để giúp một cô nàng con nhà giàu bắt gian vị hôn phu tổng tài của cô ta, tôi phục kích ở tuyến đường quen thuộc của anh ta, bám theo như điên. Cuối cùng, sau khi trà trộn thành nhân viên phục vụ khách sạn, tôi cũng chụp được ảnh thân mật của tổng tài và một người phụ nữ khác. Tin xấu là… tôi quên tắt đèn flash. Chạy thôi! Hôm sau, tôi bị tổng tài tóm lên xe. Tôi còn đang định cãi, thì anh ta lên tiếng trước: “Cô ta trả bao nhiêu, tôi trả gấp đôi.” Tôi cười: “Thế này thì không hay lắm đâu, tôi...
Trưởng tỷ trà xanh vì mong muốn thăng quan tiến chức, nhân lúc Nhiếp chính vương say rượu, đã thẳng tay dùng ba gói thôi tình tán. Nhiếp chính vương phát cuồng suốt một đêm, sáng hôm sau lập tức dẫn theo mấy ngàn tướng sĩ vây chặt Giang phủ của chúng ta: “Bổn vương quyết cùng thế đạo này tiêu diệt đến cùng!” Trưởng tỷ trà xanh trốn trong góc, run rẩy đẩy ta ra ngoài. Ta liếc nhìn Nhiếp chính vương: “Ta gả cho ngươi!” Nhiếp chính vương nghe vậy, nhìn ta lặng lẽ một lúc rồi thu kiếm lại, ngửa...
Vào ngày cưới, Bạch Nguyệt Quang của Tạ Yến Lễ trở về. Cô ta dẫn theo gia đình ba người của mình đến dự hôn lễ của chúng tôi, rồi nhân lúc đang nghỉ giữa buổi, tiết lộ bí mật năm xưa mà cô ta nhờ tôi giữ kín. Cô ta nói, lần này quay về là vì không muốn thanh xuân của mình để lại tiếc nuối. Khi ấy, vào thời điểm trước kỳ thi đại học, cô ta phải ra nước ngoài chữa trị đôi chân. Cô ta van xin tôi đừng nói với Tạ Yến Lễ, sợ việc đó làm ảnh hưởng đến kỳ thi của anh ấy. Sau khi biết được sự thật,...
Ta đã chec dưới tay nữ nhân được Dung Cảnh cưng chiều nhất, rồi bị làm thành chiếc quạt xương. Ở Minh Giới, ta ngày đêm đứng canh bên cầu đợi hắn ta, đợi mười hai năm vẫn không thấy, nhưng lại đợi được nữ nhân đó. Buồn cười thay, ngay khoảnh khắc nhận được tin tức, hắn đã lao ngay đến gặp ta, nhưng lý do lại là để ta tha cho nữ nhân đó. Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt hắn: "Ngươi đã từng nói, muốn cầu xin người khác thì phải quỳ xuống mà xin."
Sư muội của Chu Tự Nam ‘vô tình’ đăng một bức ảnh riêng tư. Người đàn ông luôn ghét sự ngu ngốc lại chủ động lên tiếng bênh vực cô ta. "Chỉ là một tin nhắn gửi nhầm thôi, cô ấy không có nhiều toan tính như em." Khoảnh khắc ấy, tôi biết, tình cảm bảy năm giữa tôi và anh, rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi.
Ta là thứ nữ của nhà họ Lưu. Vốn dĩ chỉ định tùy tiện gả cho một người nào đó là xong. Nào ngờ hôn phu của trưởng tỷ lại gặp chuyện — trúng độc, ngã ngựa, trở thành một kẻ vừa bệnh vừa tàn phế. Tỷ ấy sống chết không chịu gả. Nhà họ Lưu đành bất đắc dĩ, đem ta thay thế xuất giá. Ta còn nhớ rõ ngày xem mặt hôm ấy, Lương Tùy An hỏi ta: “Lưu ngũ cô nương, ta nay thân mang bệnh tật, lại là kẻ què, nàng thật sự nguyện ý gả cho ta sao?” Ta thành thật đáp: “Tiểu hầu gia, thực ra nếu không gả cho...
Ở làng Phúc Thủy, hai chị em song sinh sau khi bố mẹ ly hôn, chị gái theo mẹ bước vào gia tộc giàu có, còn em gái ở lại làng chăm sóc bố. Thẩm Huệ Huệ tỉnh dậy, phát hiện mình xuyên vào nhân vật em gái của ác nữ phụ trong tiểu thuyết ngôn tình – đúng người bị bỏ lại ở quê! Đúng lúc chị gái sắp lên xe hoa vào hào môn, cô ta đột nhiên hối hận, nhất quyết đòi ở lại. "Em theo mẹ đi hưởng phúc đi! Nhà mới có váy đẹp, có đàn piano, ngày nào cũng được uống sữa, ăn bánh, còn có cả tivi lớn nữa!" –...
Thiếu gia tính tình háo sắc, lại cực kỳ coi trọng danh tiếng. Hắn ngang nhiên ngủ với các nha hoàn bên người, nhưng không cho danh phận. Mỗi khi có nha hoàn mang thai liền bị ép uống hồng hoa, rồi vứt vào trang viên tự sinh tự diệt. Thấy một nha hoàn nữa bị trùm bao tải mang đi. Đại phu nhân chỉ vào ta ở cách đó không xa. "Thử Nhi, từ hôm nay trở đi ngươi đến viện thiếu gia hầu hạ!" Tốt lắm. Ta đã đợi cơ hội này rất lâu rồi.
Là một nữ phụ tuyến mười tám, vừa là pháo hôi vừa là “tiểu tiên nữ làm màu” trong truyện niên đại, số phận đương nhiên không thể thiếu một cái kết bi thảm khiến người ta tiếc thương. Nhưng… xin lỗi nhé, lần này là tôi xuyên đến đây. Nhìn người đàn ông trước mắt — dáng người cao lớn thẳng tắp như cây tùng, mắt phượng, sống mũi cao thẳng, từ khuôn mặt đến vóc dáng, hoàn toàn là kiểu hình lý tưởng trong thẩm mỹ của cô. Bạch Nguyệt Quý nói: Phải ngu đến mức nào mới bỏ qua một người đàn ông như...
Ngày tôi rời khỏi Cảng Thành cũng là ngày Trình Chính Đông tổ chức tiệc đính hôn. Pháo hoa rực rỡ nở bung trên bầu trời cảng Victoria, sáng đến chói mắt. Mọi người đều bảo rằng, Chương Thi Dĩnh là người Trình Chính Đông yêu nhất, nên mới có một buổi tiệc xa hoa đến vậy. Tôi cũng từng nghĩ thế. Dù sao thì, tôi cũng chỉ giống cô ấy sáu, bảy phần mà thôi. Bốn năm qua, tôi luôn ở bên cạnh Trình Chính Đông — một cái bóng chẳng tên, chẳng phận. Chiếc thuyền chầm chậm rời bến. Tôi chợt nhớ, khi còn...
Ta là một kẻ ngốc. Rõ ràng tự thấy bản thân cũng chẳng đến nỗi nào, vậy mà Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều nói ta ngốc. Ừ thì... ngốc vậy cũng được. Ngốc có phúc của ngốc. Phụ hoàng đem ta gả cho hoàng tử nước láng giềng. Nghe qua, thật là việc tốt. Ta nôn nao mong đợi đến ngày xuất giá. Các ma ma trong cung dặn dò trăm điều nghìn lẽ, nhưng ta nghe xong rồi... lại quên sạch. Cuối cùng, các bà chỉ bảo ta nhớ kỹ hai chuyện. Một là: gọi phu quân. Hai là: cởi xiêm y. Hừm, tưởng chuyện gì to tát lắm!...
Ta bẩm sinh lãng tai nhờ thế ta là ám vệ vô dụng nhất bên cạnh chủ thượng. Chủ thượng nói ta như một con heo. Ta đáp: “Vậy nô tì đi mua ít nấm hương về nấu canh.” Hắn không chịu nổi, liền sai ta đi giám sát tử địch của hắn. Ta cải trang thành phụ nhân bán bánh, dựng sạp ngay trước cửa phủ của đối thủ. Hai tháng sau, chủ thượng sắc mặt đen sì, đích thân đến kéo ta ra khỏi giường của tử địch. Hắn rống giận: “Lão tử bảo ngươi giám thị hắn! Chứ không phải bảo ngươi leo lên giường hắn!”
Vô tình bị một bạn học cùng khóa kéo vào một nhóm chat lạ, tôi vừa định rời nhóm thì trước mắt hiện lên dòng bình luận: 【Con nhỏ này số hưởng thật đấy, lạc vào nhóm toàn thiếu gia giàu có, mỗi ngày phát lì xì mấy chục ngàn tệ.】 【Không chỉ có lì xì đâu, còn được hóng mấy vụ drama gia đình cỡ bự của đám thiếu gia nữa chứ.】 【Nếu không phải con nhỏ này sắp rời nhóm, chắc tôi ganh tị đến đỏ cả mắt mất thôi.】 Tay tôi khựng lại ngay lúc sắp nhấn “Rời nhóm”. Cái gì cơ? Lì xì á? Nghe cũng hấp dẫn đấy...
Thái tử, Tấn Vương đều ái mộ muội muội ta, nàng tư chất mẫn tiệp, lại có dung mạo khuynh thành, vốn là danh viện khuê các được chú ý nhất kinh đô. Để tránh huynh đệ tương tàn, mỗi người họ nhượng bộ một bước, cái thoái lui ấy của bọn hạ, lại thành ra cầu thú ta. Ta đây, dung mạo có vài phần tương tự muội muội. Từ nhỏ, ta đã không được phụ thân cùng kế mẫu yêu thích, lớn lên chỉ là quân cờ, là bàn đạp cho muội muội cùng gia tộc. Dựa vào thủ đoạn ngoan độc, ta leo lên vị trí Thái hậu buông rèm...
Làm việc thêm giờ sửa phương án đến mức muốn ói. Vào viện, lại nằm chung phòng với sếp cuồng công việc. Tôi ôm bụng, vừa đau vừa cố tỏ ra mạnh mẽ chào anh ta: “Trùng hợp ghê ha, Tổng giám đốc Kỷ, anh cũng viêm ruột thừa à?” Ánh mắt anh ấy rời khỏi màn hình máy tính, nhìn sang tôi, ngoắc tay gọi lại gần: “Cô đến đúng lúc lắm, phương án của cô vẫn còn chỗ cần sửa!” Tôi cố gượng cười: “Ha ha… Anh cũng tận tâm quá rồi đó…” Anh nhìn tôi đầy oán trách, nói: “Có người chẳng phải từng bảo, không có...
Mẹ tôi vốn sinh ra đã đẹp tuyệt trần. Nhưng trong những năm bố du học, mẹ liên tục bị một người đàn ông khác ức hi//ếp, chà đạp. Ngày bố về nước, ông đã vô tình bắt gặp cảnh tượng đó. Tôi cứ nghĩ bố sẽ sốc, sẽ giận dữ. Ai ngờ, bố chỉ lặng lẽ khép cửa phòng. Nhốt kín tủi nhục và tiếng khóc của mẹ sau cánh cửa lạnh lùng. Sáng hôm sau, người hầu phát hiện thithe mẹ dưới đáy hồ bơi trong vắt. Để lôi lên, họ phải vất vả lắm, vì mẹ bị trói một tảng đá lớn vào người. Thi thể mẹ nằm vật vã bên bờ hồ....
Phụ hoàng có sáu người con gái. Ta xếp thứ năm. Mẫu phi vốn là một cung nữ ở bếp nhỏ trong Dưỡng Tâm Điện. Người chỉ được sủng hạnh một lần duy nhất trong đời, vì thế mới có ta, và luôn coi ta là bảo bối quý giá nhất. Năm ta bảy tuổi, người bị Lan Quý Phi vu oan tội thất tiết mà chếc. Vài tháng sau, ta tìm mọi cách để trở thành "dưỡng nữ" của Lan Quý Phi.
Tôi là bác sĩ chuyên trị vô sinh hiếm muộn, người ta gọi tôi là “Quan Âm tặng con”. Ban ngày, tôi làm việc tại bệnh viện, xử lý những ca khó nhằn nhất. Ban đêm, tôi dùng một phương pháp phòng the cổ truyền đã thất truyền để giúp những người đàn ông vừa mới qua đời lưu lại hạt giống đời sau. Nhưng cách này trái với tự nhiên, lại cực kỳ tốn sức, nên tôi chỉ nhận khách nhà giàu, giá khởi điểm là ba triệu tệ. Hôm đó, tôi vừa uống xong rượu mừng đầy tháng cháu trai của một khách hàng cũ thì nhận...
Thể loại: Trọng Sinh, Vả Mặt, Gia Đình, Chữa Lành Team dịch: Đồng Đồng Giới thiệu Con gái đến viện dưỡng lão thăm tôi. Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường. Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào. Con gái khóc, muốn đón tôi về nhà, nói rằng dù có ly hôn cũng sẽ chăm sóc tôi. Đứa con trai mà tôi yêu thương cả đời lại chẳng thấy mặt mũi đâu. Con gái chăm sóc tôi mười năm, tôi nhắm mắt xuôi...
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, HE Team dịch: 🍒Như Ý Nguyện Giới thiệu Sau khi chung chăn gối, tướng công Lục Nghiên Chi của ta qua đời. Không sao cả, cứ cách vài ngày là hắn lại chết một lần. Ta đã quen rồi. Hắn nói cứ mỗi lần như thế là lão Diêm Vương mời hắn đến uống trà. Sau này, ta bị người ta sát hại, hồn phách trôi dạt đến cõi U Minh nơi Hoàng Tuyền. Ngước mắt lên, vị Phủ Quân ngồi trên cao đường ở Hoàng Tuyền kia… Lại có dung mạo y hệt như hắn.