Tác giả: Khuyết Danh

Vạn Thiên Thiên của thế kỷ hai mươi hai, một đại gia trồng trọt, một kỳ tài thương nghiệp sở hữu không gian trữ vật, trong một trận bão lớn, sân thượng biệt thự của nàng bị thổi bay, đúng lúc ấy, Vạn Thiên Thiên đang ôm chó chăn cừu của mình, liền lập tức bỏ mạng... Lần nữa tỉnh lại, Vạn Thiên Thiên đã trở thành một tiểu nha hoàn tên Vạn Thiên Thiên, bị người cha tham tiền nhiều mưu kế bán vào Hầu phủ, định cho nàng bò lên giường chủ nhân làm di nương, càng đáng hận hơn là nàng ta còn bò nhầm...
📖 Văn án Emma – một cô nàng bình thường đến không thể bình thường hơn, ăn tối xem phim kinh dị ba xu, than trời vì hiệu ứng rẻ tiền… Thế mà vừa chớp mắt đã xuyên không, trở thành bà chủ một quán cà phê kiểu Anh. Quán cà phê này nhìn qua thì nhàn nhã, khách hàng đều là giới tinh anh trung lưu, wifi miễn phí chạy vèo vèo, tưởng chừng chẳng có gì lạ. Nhưng chỉ sau vài phút tiếp khách, Emma đã phát hiện— 👉 Cô nhìn thấy một thiếu niên… hồn ma. 👉 Cô “miệng quạ đen” phán 1 câu, liền ứng nghiệm tức...
Ba năm sau khi kết hôn, tôi không may sảy thai và khó có con lại. Chồng tôi, Chu Trị Quốc, bỗng dưng dẫn theo 1 đứa trẻ về nhà. Anh ta nói, dù tôi không thể sinh con thì chúng tôi vẫn có thể nhận nuôi một đứa, anh ta vẫn muốn ở bên tôi. Mẹ tôi thấy anh ta nhận nuôi một đứa trẻ không rõ lai lịch liền một mực muốn đẩy con gái của anh trai tôi cho tôi. Cháu gái ruột có chung huyết thống với tôi, sau này về già tôi cũng có chỗ nương tựa. Vì không muốn làm tôi khó xử, Chu Trị Quốc đã làm thủ tục...
Có cp Tướng quân thô kệch x tiểu bạch thỏ motip tiếng lòng càng đọc càng ko dừng được không? ---- Gỡ mì,,,n: SIÊU HÀI~ ---- 1. Ta vốn là đích nữ tướng phủ, danh xưng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thân phận tôn quý chẳng ai bì kịp. Phụ thân một đời thanh liêm chính trực, là văn thần đắc lực, triều đình trong ngoài không ai không kính phục. Khi ta còn chưa ra đời, thánh thượng từng thuận miệng nói: nếu là nữ nhi, tất gả cho thái tử, lập làm trữ phi. Đáng tiếc ta vừa sinh ra, quẻ đã nói rằng khó...
Lúc tôi đang đi dạo trong trung tâm thương mại, một người phụ nữ trung niên bất ngờ lao đến tát tôi một cái thật mạnh, đồng thời hét lên: “Tao đánh chec mày, con đàn bà phá hoại gia đình tao, tao đánh chec mày!" Tôi bị đánh cho choáng váng, ôm mặt nhìn người phụ nữ ăn mặc quý phái mà không thể tin nổi. "Bà nói ai là đàn bà đi phá hoại gia đình bà vậy hả? Bà nhầm người rồi!" Cuối cùng tôi cũng phản ứng lại, nhưng người phụ nữ kia lại càng điên cuồng hơn, túm tóc tôi, véo tay tôi, liên tục chửi...
Ngày tôi và Cố Cẩn Xuyên đi đăng ký kết hôn, anh lạnh nhạt nói với tôi: “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho.” Tôi nghe lời, làm bà Cố suốt ba năm. Ba năm sau, Hứa Vi đưa tôi mười triệu, yêu cầu tôi rời khỏi Cố Cẩn Xuyên. Cô ta nhìn tôi, giọng điệu vừa khẩn cầu vừa đắc ý: “Cẩn Xuyên nói, hai người chỉ là nạn nhân của ân nghĩa đời trước, hôn nhân này vốn dĩ hữu danh vô thực. Bây...
Tan làm trên đường về, thấy tiệm bánh có chiếc bánh kem dâu con gái thích, tôi liền mua một cái mang về. Về đến nhà, tôi đặt bánh lên bàn, gọi chồng và con gái ra ăn, rồi xoay người vào nhà vệ sinh rửa tay. Khi bước ra, chiếc bánh đã biến mất. Chồng tôi, quả phụ Vương Thiến và con gái đã chia nhau ăn sạch. Con bé còn gắp phần đầu quả dâu đỏ mọng, ngọt nhất đút cho Vương Thiến: “Mẹ Vương, phần này ngọt nhất, mẹ ăn đi!” Vương Thiến cười tít mắt. Ba người quây quần thân thiết như một gia đình...
Một sớm xuyên thư, Hà Chi Nhi trở thành mẹ kế ác độc bị người người oán trách. Nàng ngu xuẩn tin lời đường mật của tra nam, toan tính khiến tiểu nữ nhi chết đuối ngoài ý muốn để có thể tương tư cùng con trai trưởng thôn. Nào ngờ, trượt chân một cáiđầu va vào đá bên bờ sông, con gái cũng rơi xuống sông. Khi mở mắt lần nữa, Hà Chi Nhi đã cứu sống tiểu nữ nhi đang chết đuối. Con trai bị gãy chân ư? Nàng sẽ chữa trị. Hài tử đã lớn không đủ chỗ ở ư? Lập tức xây nhà mới! Đám thân thích tham lam vô...
Thất Tịch tiết, hợp bề cưới gả. Kiệu hoa đỏ thắm rước ta ra khỏi cửa, vừa hay gặp một đoàn rước dâu khác đi ngược chiều. Ở quê ta, cảnh tượng như thế gọi là “hỷ xung hỷ”, ý là hai chuyện tốt lành vô tình đụng độ, ắt sẽ có một bên áp chế một bên, cướp đi phúc khí của đối phương. Hỷ xung hỷ vốn là điềm chẳng lành, nhưng cách hóa giải lại vô cùng đơn giản, chỉ cần hai vị tân nương trao đổi một món đồ cho nhau là được. Thế nhưng, đoàn rước dâu phía trước trông quái lạ vô cùng! Phu kiệu vận đồ...
Ta thú nhận, ta là nữ phụ pháo hôi. Đại sư tỷ là nữ chính của truyện ngược luyến, giỏi nhất là nhặt người, nhưng lần nào nhặt về cũng không phải người bình thường. Nhị sư tỷ thì não yêu đương, trước mắt không thuốc chữa. Tiểu sư muội là chúa trà xanh, đẳng cấp không ai sánh bằng. Và ta, chính là nhân vật qua đường Giáp trong truyền thuyết...
Ta từng gặp phải một gã đạo sĩ lang thang. Hắn ta nói với ta, người nam nhân kế tiếp ta mà va phải chính là lang quân như ý của ta. Thế là ta vừa rẽ qua góc đã đụng ngay phải Tể tướng đương triều. Tể tướng chẳng những đã gần bốn mươi, còn có một người thê tử đã khuất khiến ông ta thề cả đời không tái giá nữa. Xúi quẩy thật! Thế nhưng còn chưa kịp tìm lão đạo sĩ kia để tính sổ, thì ta đã trượt chân rơi từ lầu cao xuống. Khi tỉnh lại lần nữa, ta lại phát hiện mình đã quay về hai mươi năm trước.
Khương Thời Nguyện theo đuổi Thẩm Luật Sơ mười năm, nhưng vào ngày sinh thần mười tám tuổi lại nhận được bốn chữ: ‘Đáng ghê tởm.’ Thế là, Khương Thời Nguyện khiến Thẩm Luật Sơ ghê tởm lại quay đầu chấp nhận an bài liên hôn của gia đình, chuẩn bị gả vào Bùi gia. Bùi gia là thế gia đệ nhất kinh thành, quyền thế ngập trời, vốn không phải Khương Thời Nguyện có thể trèo cao. Nhưng ai bảo nàng vận khí tốt, Bùi gia anh tài xuất chúng, lại cố tình có một đứa cháu trai bướng bỉnh Bùi Tử Dã, ngày ngày...
Văn án: Ta là trưởng nữ, được dạy dổ tỉ mĩ, rằng phải luôn giữ được dáng vẻ đoan trang, ôn hoà, điềm tĩnh, phải làm một tỷ tỷ chuẩn mực, làm gương cho các đệ muội. Nhưng ta không được phụ mẫu yêu thương. Nhưng vị hôn phụ của ta bị muội muội khác đoạt đi. Các đệ đệ không nhớ đến chút tốt đẹp nào của ta, chỉ trách ta quản giáo quá nghiêm khắc. Phụ mẫu cũng chỉ xem ta là công cụ để trang trí cho gia đình, luôn thiên vị muội muội. Đối mặt với tình cảnh này, ta đành buông tay, mặc kệ mọi thứ, từ...
Vào ngày kỷ niệm năm năm kết hôn, Kiều Tự bất ngờ gặp tai nạn xe hơi. Đôi chân cô bị bánh xe tải nghiền nát chín lần. Người chồng thanh mai trúc mã của cô, Tạ Khiên Xuyên, cuống quýt đến mức rút gần hết máu trong người chỉ để bác sĩ cứu sống cô. Khi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Kiều Tự còn chưa kịp bày tỏ sự xúc động của mình thì đã lờ mờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh ta và trợ lý. "Chủ tịch Tạ, bây giờ phẫu thuật vẫn còn kịp, ngài thật sự muốn từ bỏ điều trị, để phu nhân trở thành...
Ta là công chúa được sủng ái nhất của Đông Lê. Vì đọc quá nhiều thoại bản kể chuyện thư sinh nghèo và tiểu thư nhà giàu luyến ái, ta bèn ở tại trang viện nhà mình, làm ra vẻ cứu tế những thư sinh nghèo qua lại. Chỉ cần đưa cho họ một tấm ngân phiếu, liền có thể đổi lấy một lời hẹn: “Chờ đến khi công thành danh toại, ta sẽ đến cửa cầu hôn.” Các thư sinh nghèo lần lượt để lại tín vật định tình. Một kỳ thi Thu vi kết thúc, trên kệ cổ trong phòng ta đã bày đầy mấy chục món tín vật lớn nhỏ. Cho...
Kẻ ta sắp gả là một thiếu niên tướng quân tàn phế. Tương truyền, hắn có ẩn tật trong người, mệnh không còn dài. Sau này, giữa màn trướng, ta chứng kiến bộ dạng sống động như rồng như hổ của hắn, liền đỏ mặt quát lớn: "Chàng đừng ức hiếp ta nữa!" Nam nhân khàn giọng cười, nắm lấy tay ta: "Vậy lần này để Thanh Thanh ức hiếp ta nhé, có được không?"
"Tiểu thư, đây là Kim tàm cổ do vu y đưa tới. Chỉ cần uống viên thuốc này, người có thể rũ bỏ thân phận trưởng nữ đích truyền của Thôi thị Thanh Hà, từ nay đổi tên thay họ, trở về làm một kẻ tự do." Nha hoàn Lam Anh lấy ra một lọ sứ trắng, do dự đưa cho Thôi Ngôn Chiêu. "Thuốc này tuy có thể khiến người trong vòng bảy ngày lâm trọng bệnh, trông như đã qua đời, nhưng cũng đau đớn sống không bằng chết. Hơn nữa, nếu xảy ra sơ suất thì sẽ không bao giờ tỉnh lại được... Người thực sự đã suy nghĩ...
Bạn trai tôi anh dũng cứu người, bị thương phải nhập viện. Anh ta muốn tôi ở lại chăm sóc, nhưng tôi từ chối. Anh ta nói lòng mình trong sáng, với đàn chị chỉ là tình đồng nghiệp, nhưng tôi không tin. Cuối cùng, tôi bình thản nói lời chia tay: “Từ nay, con đường này tôi không đi cùng anh nữa. Tôi không thể làm một con chó ngoan.” “Tôi được mẹ sinh ra, không phải để làm việc này.”
“Chào đồng chí, tôi đến để nộp đơn xin ly hôn.” Mười phút sau, Lục Uyển Hà cầm bản đơn ly hôn mới tinh, sải bước rời khỏi trụ sở văn phòng. Cô nhìn chằm chằm ba chữ “Nghiêm Diêu Phong” in rõ trên đó, tim như bị ai đó đâm một nhát, suy nghĩ trôi dạt về tận quá khứ. Nghiêm Diêu Phong là chồng cô, cũng là người mà kiếp trước cô đã yêu suốt cả đời. Nhưng người tình đầu của anh — Từ Anh Thục — lại là cái gai chẳng thể gỡ bỏ giữa hai người họ. Họ đã không chỉ một lần cãi nhau vì Từ Anh Thục, cũng...
Vào ngày sinh nhật của tôi, chồng viện cớ tăng ca để không ở bên. Thế nhưng, trên Weibo của cô cấp dưới xinh đẹp của anh ta lại đăng một câu đầy ẩn ý: “Người phụ nữ thông minh sẽ hiểu rằng, đàn ông không phải là con chó bị xích bên cạnh mình.” Tôi chỉ khẽ cong môi, chẳng buồn tức giận. Giữa vợ chồng, công bằng là điều hiển nhiên. Anh ta có thể ở bên người khác vào ngày sinh nhật của tôi, thì đêm nay… cũng sẽ có người khác thay anh ta ở bên tôi. Tôi lướt danh bạ WeChat, dừng lại ở một cái tên...