Ta ngừng lại, nhìn vào mắt Thái hậu, chậm rãi nói tiếp:
"Nhưng sau này, khi con xuống núi, những người nông dân ấy lại nói rằng họ rất ngưỡng mộ con và phụ thân."
"Vì con mồi trong rừng tự lớn lên, chỉ cần đặt bẫy thì sẽ bắt được."
"Da lông săn được có thể chống lạnh, không cần ngày ngày chăm sóc ruộng đồng như thờ cúng tổ tiên."
"Không cần lo lắng thiên tai, không cần e sợ mùa màng thất thu, không cần run rẩy trước sưu cao thuế nặng, không cần sợ đến mùa đông sẽ không có áo ấm mặc."
"A Vũ hiểu rõ, dù là nông dân hay thợ săn, dù là thê tử của thường dân hay Hoàng hậu chốn thâm cung, trên đời này không ai có thể tham lam cả hai bờ."
"A Vũ có thể ngày ngày gặp bệ hạ, được ăn gạo trắng, mặc y phục tốt, đó đã là phúc phận to lớn nhất rồi."
"Nếu còn tham lam hơn nữa, e rằng trời sẽ phạt mất thôi."
Còn về tam cung lục viện, hậu cung đầy rẫy mỹ nhân…
A Vũ cũng đã nghĩ xong cả rồi.
Nếu mùa đông đến, lòng A Vũ chính là đàn nhạn trên trời, muốn bay đi đâu, thì cứ bay đến đó.
"Thái hậu, hậu cung ba nghìn giai lệ, người nghĩ A Cảnh bạc tình đến vậy sao?"
"Người cũng xem thường A Vũ quá rồi."
Bỗng nhiên, ta giật mình ngoảnh đầu lại.
Hoàng thượng của ta, A Cảnh của ta, khoác trên người y phục đơn bạc, yếu ớt được cung nhân dìu đỡ.
Ngài đứng giữa ánh mặt trời mùa đông, đôi mắt mang theo ý cười tán thưởng, dịu dàng nhìn ta:
"A Vũ nói rất hay, A Cảnh đều nghe thấ cả rồi."
Nước mắt ta lại không nghe lời, cứ thế rơi xuống.
Hoàng thượng liền bật cười, nhẹ giọng trêu chọc:
"A Vũ đừng khóc nữa, lại sắp khóc thành mèo nhỏ lấm lem rồi kìa."
Thái hậu giữ ta lại cùng dùng bữa tối, đồng thời hạ lệnh cho Hoàng thượng trở về tẩm cung uống thuốc.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Người thực sự là một người lợi hại, ngay cả chuyện ta thích ăn bánh hoa đào và hạnh nhân chưng cũng biết.
Nhìn ta ngưỡng mộ mà tròn mắt lên, khóe môi Thái hậu khẽ nhếch, hờ hững cười nhạt:
"A Vũ thích ăn mấy thứ đó thì cũng không sao, nhưng không được thích cá ủ rượu."
"Tại sao lại không thể ăn cá ủ rượu?"
"Cá nhỏ chiên vàng, ngâm vào trong rượu, mùi vị thơm lừng, chẳng phải rất ngon sao?"
"Nếu mèo nhỏ ăn vụng cá ủ rượu, sẽ say đến mức giống như đã c.h.ế. t vậy."
Thái hậu uống thêm vài chén, lúc nâng ly tay cũng không còn vững, để lộ ra vết thương chưa lành nơi cổ tay áo.
Người khẽ thở dài, giọng nói phảng phất chút cô liêu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!