Nghe nói ta sắp theo Nguyên Khê công chúa đi Bắc Cương, Thôi Thượng thực thoáng ngẩn người, nhưng lại cảm thấy việc này không phải là xấu:
"Trong cung phần lớn đều là tiêu hao năm tháng một cách vô ích."
"Lúc còn trẻ đi ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh, cũng là mở mang kiến thức."
"Nguyên Khê công chúa chính trực công bằng, là một người rất tốt, ngươi đã đi theo nàng ấy, thì Thái hậu và Hoàng thượng tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."
Quả nhiên đến ngày thứ năm, khi nhà họ Vệ sai Vệ Chiếu tới đón ta, lại bị Thôi cô cô thẳng thừng từ chối:
"Giang Điển dược không thể đi được."
Vệ Chiếu sốt ruột nhìn ta: "Tại sao vậy? Thanh Lộ, chẳng lẽ nàng bệnh rồi sao?"
Sắp đến ngày rời cung, ta đang bận rộn thu dọn từng quyển y thư đã chép tay, không còn tâm trí giải thích rõ ràng với hắn:
"Về sau, ta sẽ không ở đây nữa."
Phản ứng đầu tiên của Vệ Chiếu chính là cho rằng Phó Lăng đã làm điều gì bất lợi với ta:
Hồng Trần Vô Định
"Có phải hắn bức ép nàng? Ta đi tìm hắn tính sổ!"
Phó Lăng lúc này đang phụng mệnh đi trị thủy phương Nam, hắn mà thật sự chạy đi tìm, thì cũng phải một thời gian mới về được, thế cũng tốt, ta đỡ phải mở miệng giải thích thêm.
Tin tức là do Tôn Hỉ Nhi nghe ngóng được trước, hắn hì hục mang tới một cái bọc lớn, đặt xuống rồi lau mồ hôi trán rồi nói:
"Ta nghe nói lần này là phong Giang Điển dược làm sứ giả bên cạnh công chúa, xuất cung theo nghi lễ sứ thần đó! Bệ hạ còn ban thưởng ba món: gấm, gương đồng, và thư tay viết trên lụa. Ta nghe sư phụ nói qua, thấy ba món này chẳng khác nào thấy thánh thượng, thật là nở mày nở mặt!"
Hắn đến thật đúng lúc, ta mang theo mấy viên dược hoàn tự chế, có thể trị đau đầu, phát sốt và bệnh vặt thường ngày, dán nhãn cẩn thận rồi trao cho Tôn Hỉ Nhi.
Tôn Hỉ Nhi cười nói:
"Quà của bọn ta còn chưa chuẩn bị, mà Thanh Lộ tỷ tỷ đã chuẩn bị trước rồi."
Bao được mở ra, lại là một đống đặc sản địa phương, quần áo, chăn đệm và mấy món lặt vặt:
"Đặc sản phơi khô từ quê của Chu công công, ra ngoài là không dễ kiếm đâu."
"Chăn đệm quần áo đều do các tỷ tỷ bên Thượng y cục tự tay làm, bông là bông mới hết, vừa nhẹ vừa mềm, đắp lên ấm lắm."
"Còn có một túi bạc vụn là mọi người góp lại, ở quê ta gọi là "lộ phí bình an", cầu chúc tỷ đi đường bình an."
Nói đến mấy món đồ nhỏ và ô mai kia, Tôn Hỉ Nhi cũng có chút ngượng ngùng:
"He he, mấy thứ này là ta mua riêng, là đồ ăn vặt đó, Thanh Lộ tỷ tỷ ăn dọc đường, ta mua hai phần, lỡ Nguyên Khê công chúa có đòi, cũng đủ chia."
Nói tới đây, ta lại nhớ còn một việc muốn nhờ Tôn Hỉ Nhi giúp.
Năm xưa cành thược dược đỏ bên cầu được ta cẩn thận ép vào trong y thư.
Trước lúc rời đi, ta muốn lấy ra trả lại cho Phó Lăng.
Nhưng năm tháng đã lâu.
Khi mở ra, cánh hoa đã hóa thành tro vụn rơi tán loạn đầy trang sách, chỉ còn bóng hoa úa vàng in trên giấy là chứng tích nó từng tồn tại.
"Vậy thì đưa cái này cho hắn, hắn xem rồi sẽ hiểu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!