Xe dừng trước cổng trường đại học.
Quán mì bò năm xưa vẫn còn mở.
Hai vợ chồng chủ quán giờ đã có một cặp sinh đôi, đang đùa giỡn dưới ánh nắng mặt trời.
"A, Giang Trì hả?" Bà chủ quán nhận ra anh, vui mừng gọi. "Lê Lê đâu? Không đi cùng cậu sao?"
…
Tô mì bò và bánh nóng hổi được bê lên bàn.
Trương Dương biết, vết thương năm xưa Giang Trì bị vì món mì bò đến giờ vẫn chưa lành.
Bởi vì Giang Trì ăn rất máy móc.
Cơn buồn nôn trào lên, anh chỉ biết cố nuốt xuống, ép mình phải ăn hết.
Trương Dương vài lần ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Anh chỉ biết nhíu mày nhìn Giang Trì ăn sạch sẽ.
Ăn xong, Giang Trì cúi đầu, im lặng không nói gì.
Trương Dương không nhìn thấy rõ gương mặt anh, chỉ thấy từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bát mì trống rỗng.
Anh cúi đầu thật thấp, giọng nghẹn ngào, đứt quãng không thành tiếng:
"Tôi… thật sự muốn cưới cô ấy…"
"Chỉ là tôi không biết… liệu Lê Lê còn muốn gả cho tôi hay không…"
"Giờ thì… tôi mãi mãi… không thể biết được nữa…"
13
Trương Dương giúp Giang Trì lấy điện thoại của Tô Lê về.
Mật khẩu là sinh nhật anh. Anh biết.
Việc đầu tiên là mở WeChat. Tin nhắn đầu tiên hiện ra là tin anh gửi:
[Lê Lê, em đừng giận nữa. Chờ em về, mình cùng đi mua mèo, được không?]
Kéo lên là mấy tin nhắn không được đánh dấu chưa đọc — tức là, cô đã xem hết.
[Lê Lê, đừng ngốc mà. Em thấy tin nhắn thì gọi lại cho anh được không?]
[Lê Lê, anh sai rồi. Em để ý đến anh một chút được không?]
[Tô Lê, em đừng vô lý nữa được không?]
[Em có từng nghĩ đến cảm giác của anh khi phải xử lý dư luận trong công ty không?]
[Anh đang về nhà.]
Tất cả những tin nhắn đó — cô đều đã đọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!