Ngoại truyện: Phối Lăng
Thanh Lộ cái gì cũng tốt… chỉ là quá cố chấp.
Chuyện nàng đã quyết, ai khuyên cũng vô ích.
Nàng không chịu tha thứ cho chính mình, vì vậy quà mà Tôn Hỉ Nhi mang đến, một món cũng không nhận, một thứ cũng không giữ.
Ngày trước, khi thân thế cùng quẫn, ta chẳng có gì để cho nàng.
Nay có thể cho… nàng lại chẳng cần nữa.
Thực ra năm ấy bị giam, ta chưa từng nghĩ nàng sẽ thật sự tới.
Khi nàng đẩy cửa ngục bước vào, cả sân đầy ve bỗng lặng ngắt một khắc.
Nàng đặt hòm thuốc xuống, không nói một lời, chỉ lặng lẽ lấy ra chiếc khăn sạch để ta cắn vào miệng.
Chiếc khăn đã giặt kỹ, mang hương thuốc nhàn nhạt, giống như mùi trên người nàng.
"Vì sao lại vào cung?"
Kế hoạch của ta và Vệ Chiếu khi ấy sơ hở chồng chất.
Chỉ một lời nhẹ nhàng, thêm một nhành thược dược đỏ tùy tiện hái bên cầu.
Thực ra ta cũng từng nghĩ, đáng lý phải tặng nàng một cành san hô quý, hay một món châu ngọc tinh xảo.
Trên đời này, làm gì còn nữ tử ngốc nào chỉ vì một đóa hoa mà bị lừa gạt?
Thế mà… Thanh Lộ tin thật.
"Ngoài kia chẳng mấy ai tốt với ta… ngài là một trong số ít đó."
Ta suýt nữa bật cười.
Ngốc thật.
Hồng Trần Vô Định
Giống như ta năm xưa từng tin vào nhị ca, ngốc đến đáng thương.
Nàng cúi đầu, không thấy được ánh mắt đầy mỉa mai của ta khi ấy trong ngục tối mờ mịt.
"Y thuật của ta do mẫu thân truyền lại, không quá tinh tường độc lý… nhưng không sao, ta có thể thử độc thay ngài."
Nàng đã nói như thế, cũng đã làm như thế.
Từng bát cháo, từng chén thuốc đều thử qua bằng ngân châm, rồi tự mình nếm trước, mới mang đến cho ta.
"Trên đời có những độc dược… lòng người hiểm ác, ngân châm cũng chẳng thử ra nổi."
Thanh Lộ luôn làm những chuyện ngốc nghếch.
Như khi nối xương, hắn đau đến hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại mới phát hiện cổ tay nàng được quấn vải trắng, đã thấm máu, là vết cắn của hắn.
"Tại sao không đẩy ta ra?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!