Chương 11: (Vô Đề)

"A Thư, ta muốn ở bên chàng, chàng có bằng lòng không?"

Ta ôm chặt lấy Ngọc Nương.

Sau đó cuộc sống dần dần tốt lên.

Chúng ta có Trúc Nhi.

Nhưng sau khi Trúc Nhi ra đời, công việc nhiều hơn, ta cũng trở nên cẩu thả.

Ngày đó rõ ràng chỉ có hai lá thư gửi về kinh thành, nhưng có một lần lại quên mất thư của Ngọc Nương.

Ta trách mình sơ suất, vội đi tìm người đưa thư. Nhưng lại nghe thấy người đưa thư nói với Ngọc Nương rằng, mỗi lần đều gửi hai bức thư, sao hôm nay lại chỉ có một.

Cuối cùng cũng không giấu được nàng. Đôi mắt Ngọc Nương nhìn ta dần dần trở nên u ám. Nàng không cãi cọ cũng không làm ầm ĩ, vào phòng dỗ dành Trúc Nhi đang say ngủ.

Nôi đưa chậm rãi, nàng cúi đầu cũng chậm rãi lau nước mắt.

Khóc thì khóc, nhưng nàng sẽ không đi đâu. Dù sao cũng đã có con, phu thê nhà ai lại vì hai bức thư hỏi thăm mà không sống với nhau nữa?

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Sau đó phu gia của Ngâm Nguyệt gặp chuyện, đưa con đến huyện Thủy nương nhờ ta.

Ngọc Nương xinh đẹp, nhưng chiếc váy đỏ kia dù sao cũng là đồ cũ, màu sắc đã phai nhạt. Đứng cạnh Ngâm Nguyệt lộng lẫy như gấm thêu hoa, trông nàng lại có vẻ xơ xác tả tơi.

Khi Ngâm Nguyệt cười chê cách ăn mặc của Ngọc Nương, ta cảm thấy Ngọc Nương thật mất mặt. Ta nghĩ cây trâm đó đeo trên đầu Ngọc Nương, như cắm hoa mẫu đơn vào vườn cải trắng, hoàn toàn không xứng đôi. Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, nếu cây trâm đó không có xiêm y đẹp để phối, thì nên dẫn nàng đi mua một bộ.

Ngọc Nương hiểu rõ đạo lý này sớm hơn ta.

Vì vậy nàng đã rời đi.

Sau khi hòa ly với ta, Ngọc Nương sống ngày càng tốt hơn.

Xiêm y tươi tắn, trâm cài thời thượng.

Khi gió thổi qua, nàng còn nổi bật hơn cả hoa phượng tiên đung đưa trong gió và hoa nhài rủ xuống giữa lá cây, khiến người già người trẻ trên phố đều phải ngoái đầu nhìn.

Còn có người nhờ mẹ của Xuân Hương nói mấy lời hay, làm mối, bảo rằng chỉ cần Ngọc Nương bước vào cửa, núi vàng núi bạc đều cho nàng tiêu pha.

Ngọc Nương đều từ chối, nói núi vàng núi bạc đổ xuống cũng có thể đè c.h.ế. t người, một mình nàng cũng có thể tự sống tốt.

Bao nhiêu năm trôi qua, huyện Thủy cũng bắt chước phong tục cưới hỏi của kinh thành, tam thư lục lễ, không được sơ sài chút nào.

Không còn ai có thể dùng một cành hoa nhài dại đổi lấy cô nương xinh đẹp mặc váy đỏ nữa.

Trúc Nhi lớn dần lên từng ngày, vẫn không chịu nhận ta.

Giống như khi xưa Ngọc Nương giận dỗi vì bức thư gửi cho Ngâm Nguyệt, ta muốn làm nàng vui lòng, bèn nói sẽ viết thư tìm kiếm cha nàng.

"Không cần đâu, ta không tìm nữa." Ngọc Nương lắc đầu: "Kẻ bạc tình như vậy, cứ coi như đã bị rùa dưới nước ăn thịt rồi, dù ông ta có mặc áo gấm đội mũ vàng hay là ăn mày xin ăn, ta cũng không muốn nhận."

Trúc Nhi có tính khí giống hệt Ngọc Nương.

Đứa trẻ ở độ tuổi này đang rất thích ăn vặt.

Nhưng những món bánh kẹo ta gửi đến, nó đều vứt đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!