Chương 7: (Vô Đề)

Phiên ngoại ( Bùi Thanh Thư):

Lần đầu tiên gặp Ngọc Nương là tại phiên chợ huyện Thủy. Nàng nhờ người viết thư gửi đến kẻ phụ tình đã vứt bỏ thê tử, nói rằng mẫu thân nàng bệnh nặng, hy vọng hắn quay về thăm.

Tiên sinh viết thuê hít một hơi thuốc, mở miệng liền đòi năm mươi văn tiền một bức thư. Mẫu thân nàng quanh năm uống thuốc, trong nhà chỉ dựa vào nàng vừa gánh hàng bán thủy sản, vừa cắt vải thêu hoa, miễn cưỡng mới có thể sống qua ngày.

Nàng không có nhiều tiền như vậy.

Tên vô lại đứng bên cạnh liền cười nhạo nàng:

"Tiểu Ngọc Nương, đừng mong nhớ tên cha bội bạc đó nữa, theo ta đi, ta tuyệt đối không phụ nàng đâu."

"Tiểu cô nương, thư này rốt cuộc có viết hay không? Đừng làm lỡ việc buôn bán của ta."

Hồi đó, Bùi gia trong chốn quan trường đã đắc tội với người, liên lụy cả ta cũng bị đày đến huyện Thủy nghèo nàn này.

Khi ấy, ta cũng có đôi ba phần sĩ khí, đọc được vài chữ thánh hiền trong bụng, khó chịu trước những chuyện bất bình.

Ta viết giúp cô!

Vừa khéo, ta cũng có thư cần gửi đến kinh thành cho Liễu gia, hỏi thăm Liễu cô nương kia có được bình an hay không. Thuận tiện hỏi thăm cố hữu ở kinh thành, nhờ họ tìm tung tích của phụ thân nàng.

Ngọc Nương bối rối xoắn vạt áo:

"Ta... ta không có nhiều tiền, nếu ngươi cần khâu vá y phục, ta làm giúp, không lấy bạc."

Ta cúi đầu, lúc này mới nhận ra tay áo mình đã sờn rách, chỉ khâu sớm bung cả rồi. Những ngày đầu đến huyện Thủy, lo kế sinh nhai đã chật vật, đâu còn tâm tư để ý đến y phục?

Viết xong bức thư, ta ngẩng mặt lên.

Vừa khéo, nàng cũng cắn đứt sợi chỉ. Nhìn thấy ta, gương mặt Ngọc Nương đỏ hơn cả ráng chiều nơi chân trời.

Nàng khéo tay, vết rách trên tay áo được thêu thêm một chùm trúc non. Trúc thêu ngay ngắn, không sần sùi, không làm da tay khó chịu. Nhưng chẳng hiểu vì sao, mỗi lần đầu ngón tay lướt qua những mũi thêu, lòng ta lại ngứa ngáy như có gì len lỏi vào tim.

Về sau, mỗi lần gặp nhau, Ngọc Nương đều cố lấy dũng khí bắt chuyện với ta.

Về sau, quầy bút họa dời đến gần gánh nước tươi.

Về sau nữa, quầy bút họa cũng bán thêm củ ấu và sen.

Vào một đêm rằm Trung thu trăng sáng vằng vặc. Hôm ấy trời còn chưa tối hẳn, trong giỏ của Ngọc Nương đã đầy châu hoa do đám thanh niên tặng.

Ở huyện Thủy có một tục lệ: chuyện chung thân đại sự của người trẻ không cần người lớn đứng ra mai mối. Nếu ưng ý cô nương nào, chỉ cần tặng nàng một đóa châu hoa hoặc một cây trâm. Nếu cô nương cũng có ý, sẽ cắt may một bộ váy đỏ, cài hoa người kia tặng, cùng nhau ngắm trăng trong ngày Trung thu.

Nhìn giỏ hoa của Ngọc Nương, ta có cảm giác như bị nhét đầy canh trong miệng, chua xót đến khó chịu. Nhưng dù gì cũng cần giữ thể diện, ta chua chát mà hỏi:

"Ngọc Nương, nàng vừa ý ai rồi?"

Mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu bẻ hạt sen, không nói gì.

Tối đó, Ngọc Nương đứng bên khe suối, gọi ta đi ngắm trăng.

Trăng sáng vằng vặc, nước suối cũng long lanh như tráng bạc.

Bóng nàng in bên bờ suối, như một con nai nhỏ cúi xuống uống nước, trong đôi mắt e thẹn chứa cả một hồ thu trong vắt, lấp lánh dịu dàng.

Lần đầu tiên, ta thấy nàng mặc váy đỏ rực rỡ đến thế, như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt lòng ta. Ta giả vờ thờ ơ, đưa mắt nhìn mái tóc nàng. Nàng không cài hoa, để tóc trần.

Ngọc Nương giả bộ giận dỗi, hỏi ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!