Tác giả: Khai Tân

Năm ta tiến cung, ta vừa tròn mười bốn tuổi. Mọi người đều nghĩ rằng ta bị đích mẫu tính kế, bị ép tiến cung để giúp đích tỷ củng cố sủng ái. Nhưng chỉ có mình ta rõ, đây là kế hoạch mà ta đã dày công mưu tính từ lâu. Ta muốn vào cung, trở thành vị phi tần được sủng ái nhất, lật đổ Phó gia để b.á.o t.h.ù cho mẫu thân của ta.
Tên truyện: DU VÃN MỘ THỪA NGÔN Tác giả: Khai Tân Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, cưới trước yêu sau, ngọt sủng Giới thiệu: Năm tôi bốn tuổi, đi coi bói người ta nói tôi khắc cha mẹ. Cha mẹ gửi tôi đến thôn trang, mười năm trời không một lần gặp mặt, cũng mặc kệ sự sống chết của tôi. Năm tôi mười bốn tuổi, bọn họ đón tôi về, để tôi gả chồng. Chị cả cười nhạo: “Kẻ ngốc gả cho ma bệnh, quả là một đôi trời sinh.” Cha mẹ bảo: “Nếu không phải vì hôn ước này không thể hủy, chị cả của mày sắp sửa gả...
Ta là công chúa được sủng ái nhất. Hồi năm tuổi tập võ, ta phải bảo vệ phụ hoàng. Hồi năm tuổi tập mưu lược, ta phải phân ưu cùng phụ hoàng. Hồi mười lăm tuổi mặc giáp ra trận, ta muốn bảo vệ núi sông bao la hùng vĩ này, giương cao uy phong của nước ta, xây dựng thái bình thịnh thế. Ta tên là Triệu Trường Lạc
Năm ta bốn tuổi, thầy bói đoán mệnh nói ta khắc phụ mẫu. Phụ mẫu liền đem ta gửi lên thôn trang, mười năm trời không một lần ghé thăm sống chết cũng chẳng đoái hoài. Mười bốn tuổi bị đón về nhà để xuất giá. Tỷ tỷ cười mỉa: “Đồ ngốc gả cho quỷ bệnh, đúng là một đôi trời sinh.” Phụ mẫu lạnh nhạt: “Nếu không phải hôn sự này không thể từ hôn, tỷ tỷ ngươi lại sắp được gả vào nhà quyền quý thì đến giày ngươi còn không xứng xách.” “Nữ nhi xuất giá như bát nước hắt đi, từ nay về sau, không có chuyện...
Khi ta gần kề với cái chết, Thành An đã vay một lượng bạc để mua ta về làm thê tử. Hắn nghèo đến mức không có nổi một hạt gạo trong nhà, còn phải ghi nợ mấy thang thuốc, nhưng vẫn cứu mạng ta. Sau này, ta nói với hắn: “Nếu chàng không chê ta từng là thông phòng của kẻ khác, ta nguyện cùng chàng sánh bước đến cuối đời.” Thành An gật đầu thật mạnh: “Vậy hứa rồi nhé, cả đời bên nhau.” ...
Ta là nhị tiểu thư, đích nữ* của nhà họ Vương, thầy tướng số nói ta có hình khắc song thân, phụ mẫu liền đưa ta đến thôn trang sống cùng nhũ mẫu, mười năm không đoái hoài. Năm ta mười bốn tuổi, họ đón ta về, ép ta thay đích tỷ gả cho Cố tam công tử, một người tàn tật. Ngày xem mắt, Cố tam công tử ngồi trên xe lăn, dịu dàng hỏi ta: “Vương nhị cô nương, cô nương thấy ta bộ dạng thế này, có cam lòng gả cho ta không?” Ta ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Tam công tử, nếu ngài chưa có ý trung nhân,...
Phu quân muốn nạp người biểu muội đã hòa ly làm thiếp. Nhi tử lại muốn cưới nữ tử nghèo khổ phải bán mình để chôn cha làm thê tử. Ta phản đối bọn họ, vậy mà phụ tử hai người lại bàn bạc làm thế nào để trừ khử ta. “Vật thì cứ nạp đi, cứ cưới đi, ta mặc kệ.” Sau này, lại quỳ xuống cầu xin ta. Muộn rồi!
Hôm nay tôi lại đánh chồng mình. Người ta thì “giết gà dọa khỉ”, còn tôi là “đánh chồng để răn đe ba chồng”. Ba chồng tức giận quát: “Mày đánh nó lại đi chứ!” Rõ ràng chồng tôi chưa kể với ông ta rằng tôi rất thành thạo mấy môn võ như Taekwondo và Karate. Dù hai cha con họ có xông lên cùng một lúc, tôi vẫn dư sức quật ngã cả hai. Anh ấy dám động vào tôi sao?
Ta là công chúa được sủng ái nhất. Hồi năm tuổi tập võ, ta phải bảo vệ phụ hoàng. Hồi năm tuổi tập mưu lược, ta phải phân ưu cùng phụ hoàng. Hồi mười lăm tuổi mặc giáp ra trận, ta muốn bảo vệ núi sông bao la hùng vĩ này, giương cao uy phong của nước ta, xây dựng thái bình thịnh thế. Ta tên là Triệu Trường Lạc Tên truyện: Nữ Hoàng Trường Lạc Tác giả: Khai Tân - 开薪 Giới thiệu: Cảm xúc của tớ Người dịch: Animism & Me Lời người dịch: Truyện khá ngắn, là truyện zhihu, chỉ có 17 chương ngắn!...
Vương Thượng Thư lại nạp thiếp, vợ kế mà ông ta coi là chân ái cuối cùng cũng gặp được đối thủ. Bà ta tìm đến ta khóc lóc kể lể, mong ta sẽ cùng với bà ta cùng chung chiến tuyến chống lại kẻ thù chung. Ha, bà ta đang mơ sao? Những vị di nương đó đều do ta cố ý sắp đặt, đến để đòi nợ mà. Bọn họ không ưa ta, nhưng lại chẳng thể làm gì được ta. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ta từng bước thăng tiến, trở thành người đứng trên tất cả... Ta trở thành Hoàng Hậu, làm một việc mà ta đã mong muốn từ lâu…
‘Tay cầm pháo lửa để mưu sinh, lòng mang thiện ý để cầu tình.’ Ta xuyên không trở thành một cô nương nhà nông, vốn không muốn gả cho hán tử thô kệch. Sau khi thành thân, phu quân thô kệch của ta nói: "Nương tử, đừng quá tốt với ta, kẻo ta sinh hư mất." Đối mặt với những lời xúi giục, hắn kiên định đáp trả: "Đối tốt với nương tử là điều đương nhiên." Người đàn ông vừa nghe lời, vừa giỏi giang, ai mà không yêu, dù sao ta cũng đã yêu rồi. Phu thê đồng lòng, cùng nhau làm giàu, nuôi vài đứa trẻ,...
Ta bị đích tỷ ám hại, bán cho thợ săn trong núi. Nam nhân này ngoại trừ nghèo một chút, cái gì cũng tốt, đối đãi với ta càng không cần phải nói, bảo đi hướng đông tuyệt không đi hướng tây. Về sau ta mang theo hắn giết về kinh thành. Đích tỷ khóc lóc kêu gào: "Lúc trước ta nên trực tiếp giết chết ngươi cho rồi" Ta vô cùng tán thành nói: "Cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc." Cho nên, tất cả đều đi chết đi.
Ngày tin phụ thân và ca ca tử trận truyền về Kinh Thành, mẫu thân và tẩu tẩu vội vã vào cung diện thánh. Khi trở về, tẩu tẩu đâm đầu vào cột mà chết, mẫu thân treo cổ tự vẫn. Lục gia tuyệt tự. Ngày hạ táng thân nhân, ta ôm bài vị quỳ trước long ỷ, khẩn cầu Thánh Thượng ban chỉ thoái hôn cùng Thái Tử, cho phép ta kế thừa tước vị. Đến khi Thánh Thượng bệnh nguy kịch, ta cúi đầu thưa: “Huyết mạch hoàng gia, đều do ta hại chết.”
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương ︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵ Nhà ta rất nghèo, thợ săn Thạch Định đến nhà cầu hôn. Hắn nói: “Sau này đảm bảo cho nàng ăn no, tiền kiếm được đều đưa cho nàng.” Ta nhìn con lợn rừng hắn gánh đến có thể đổi thành lương thực thô đủ cho cả nhà ăn một năm. Rồi gật đầu đồng ý mối hôn sự này. Sau khi thành thân, chắc chắn sẽ được hắn nâng niu cả đời.
Đích tỷ sống chết đòi gả cho “chân ái” của nàng Ta lại trở thành kẻ xui xẻo phải thay nàng xuất giá. Người đời chê cười, nói rằng thứ nữ gả cho thứ tử, quả là một cặp trời sinh. Nhưng dù chỉ có ba phần đất cỏn con nơi hậu viện, ta cũng phải trồng ra cả khối vàng! ...