Chương 12: (Vô Đề)

Những thủ cấp của loạn thần tặc tử kia, Cẩu Đại đã dẫn ta đi xem.

Trở về nhà, ta một mình khóc lớn một trận, khóc cho mối tình thân ngắn ngủi của mình, khóc vì cuối cùng ta cũng có thể buông bỏ thù hận, sau này chỉ sống vì bản thân mình.

Sau khi dẹp yên phản loạn, những người như Cẩu Đại đều được luận công ban thưởng.

Phải vào kinh thành.

Nhưng ta không muốn đi.

Ta muốn trở về biên ải, muốn gặp con cái, tuy rằng Bình Nhi nói hai đứa trẻ đều đang ở phủ Nguyên soái, được người ta dạy dỗ, không phải lo lắng chuyện ăn mặc.

Đã rất nhiều năm rồi, ta ngày đêm mong nhớ quê nhà.

Vì vậy ta bèn bàn bạc với Cẩu Đại, xin hắn cho ta được về trước.

Hắn lên kinh thành rồi. Ta biết chuyến đi này không chỉ đơn thuần là đến kinh thành, mà còn là để giải quyết những chuyện tồn đọng bấy lâu nay, phân định thắng bại.

Trước khi chia tay, ta dặn dò hắn: "Tranh đoạt ngôi vị vốn dĩ lắm sóng gió, chúng ta là người của Tam hoàng tử, đến kinh thành rồi thì nên ít ra ngoài, chớ giao du với những kẻ phức tạp. Mọi việc cứ nghe theo lời Liêu đại ca mà làm."

Ta không thể không dặn dò kỹ càng như vậy, bởi hai đứa nhỏ vẫn còn ở Thạch Đầu quan, trong phủ Nguyên soái. 

Ta cũng đã bí mật huấn luyện mấy chục người, đưa họ về cùng. 

Nếu có biến cố gì xảy ra, dù phải tan xương nát thịt ta cũng sẽ bảo vệ hai đứa nhỏ chu toàn.

Hắn cứ yên tâm mà phấn đấu, ta sẽ lo liệu mọi việc ở hậu phương. 

Có những lời ta không thể nói thẳng ra, nhưng ta tin Cẩu Đại sẽ hiểu.

"Nương tử, lên đường bình an."

"Chàng cũng vậy." Ta đáp lời, trong lòng mong ước hắn lên đường bình an, mọi sự thuận lợi. 

Sớm ngày trở về quan ngoại, để chúng ta được đoàn tụ.

Gặp lại hai đứa nhỏ, ta không khỏi xúc động. 

Lúc rời đi Cẩu Vọng mới ba tuổi, giờ đã gần tám tuổi rồi. 

Lúc đầu thằng bé còn không nhận ra ta, sau khi nhận ra thì òa khóc nức nở. 

Nguyệt nhi cũng khóc theo, hai đứa nhỏ chạy đến nhào vào lòng ta, gọi "Mẹ".

"Chúng ta về nhà thôi." Ta nói với hai đứa nhỏ.

Cha không hề giữ chúng ta lại. Ông ấy và ta đều là người thông minh, giữ mẹ con ta lại chẳng có ý nghĩa gì, chẳng lẽ làm con tin sao?

Có lẽ ông ấy nghĩ rằng, ở trên địa bàn của mình, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể chạy thoát.

Ta thành tâm dập đầu trước cha: "Đa tạ cha những năm qua đã chiếu cố hai đứa nhỏ, nuôi nấng chúng nên người."

"Chúng là cháu ngoại của ta, người một nhà không nói hai lời, đứng dậy đi."

Thiếu gia và tiểu thư của phủ Nguyên soái được ăn ngon mặc đẹp, dùng toàn đồ tốt nhất, người hầu kẻ hạ bên cạnh nào dám hai lòng. 

Tuy nói thì dễ nhưng để làm được như vậy thật không đơn giản.

Ngôi nhà xa cách mấy năm, nhìn chung không khác biệt mấy so với lúc ta rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!