[Phiên Ngoại Tống Trinh]
Tôi là Tống Trinh.
26 tuổi, vẫn là một xử nam chưa từng yêu đương.
Bề ngoài tôi cố tỏ vẻ chững chạc, nhưng thực ra tôi mắc chứng sợ xã hội.
Tôi còn là một kẻ nhút nhát, sợ ba tôi từ trong xương tủy.
Vì tôi đã từng tận mắt chứng kiến ông ta đánh mẹ tôi đến mức mẹ mất kiểm soát cả đại tiểu tiện.
Tôi sợ ông ta sẽ đánh tôi.
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tìm bạn gái hay vợ.
Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy Minh Minh.
Giữa mùa đông giá rét, cô ấy không chút do dự nhảy xuống sông cứu người.
Cuối cùng, ngay cả một câu cảm ơn cô ấy cũng không cần, chỉ dứt khoát rời đi.
Từ đó, tôi lén lút theo dõi Minh Minh, thấy cô ấy bước vào cổng trường đại học.
Hóa ra cô ấy là đàn em của tôi.
Tôi trốn trong xe, lặng lẽ nhìn cô ấy ra vào trường học, nhưng không có dũng khí tiến đến để làm quen.
Hôm Minh Minh được giảng viên giới thiệu đối tượng xem mắt, tôi cũng bị ép đi gặp mặt.
Chúng tôi ngồi quay lưng vào nhau.
Cô ấy sắc bén đến mức khiến đối phương á khẩu, còn tôi thì bị đối tượng chê bai đến mức không biết nên nói gì.
Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi.
"Cùng nhau uống một chén nhé?"
"À, được, được."
Bề ngoài tôi giả vờ bình tĩnh, nhưng thực tế lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Minh Minh tưởng rằng chúng tôi chỉ vừa mới gặp, nhưng thật ra không phải.
Tôi đã dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận cô ấy.
Nhưng cô ấy quá thông minh, quá bản lĩnh, lại tràn đầy chính nghĩa.
Trò chuyện thêm một khoảng thời gian, cô ấy cũng bắt đầu có chút thiện cảm với tôi.
"Mẹ anh nấu ăn rất ngon, em có muốn đến nhà anh chơi không?"
"Được thôi."
Sau lần đầu tiên cô ấy đến nhà tôi, cô ấy đối xử với tôi nhiệt tình hơn hẳn.
Tôi biết, có lẽ cô ấy rất thích mẹ tôi.
Quả nhiên, sau khi kết hôn, điều đó càng được chứng minh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!