Nhưng vì chấp niệm từ nhỏ đến lớn của ta, từng chút từng chút ảnh hưởng đến vận mệnh của ông ta…
Ta làm việc thiện càng nhiều, thì hắn lại càng gặp bất trắc.
Lúc ta được mọi người ca tụng là "Thiên Cổ Hiền Hậu", thì nhà họ Vương lại truyền tin, ông ta đã mất tích.
Không còn một dấu vết.
Có người nói ông ta đã chếc, có người nói ông ta phát điên.
Nhưng ta biết ông ta đã đi đâu…
Bãi tha ma nơi đầy rẫy cô hồn dã quỷ, nơi dã thú gặm nhấm xác người…
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ta đã không còn bận tâm nữa rồi.
Chấp niệm cũng đã buông bỏ từ lâu.
Ta bây giờ đã là mẫu thân của ba đứa trẻ, cùng trượng phu cử án tề mi.
Hiếu thuận với mẹ chồng, đối xử tử tế với anh em chồng.
Còn những thiếp thất của nhà họ Vương, ta không ngăn cản bọn họ tranh giành, đôi khi còn giúp đỡ bọn họ một chút.
Coi như cũng đã tận tình tận nghĩa.
Về phần những ân oán ngày trước, ta từ lâu đã quên rồi.
Điều duy nhất ta không quên, chính là mẫu thân và đệ đệ.
Lý Dận chưa từng hỏi ta có yêu chàng không.
Ta cũng chưa từng hỏi chàng có yêu ta không.
Chàng bận rộn với giang sơn của mình, ta cũng bận rộn với chuyện của ta.
Chúng ta đều có sự nghiệp riêng.
Chàng chưa bao giờ nhốt ta trong thâm cung.
Khi ta muốn xuất cung, nếu chàng rảnh, chàng cũng sẽ đi cùng.
Nếu không, ta cũng có người bên cạnh.
Lúc chàng bận rộn, ta sẽ đem trà và điểm tâm đến, lặng lẽ ngồi một bên làm chuyện của mình.
Chàng tại vị hơn ba mươi năm, chưa từng nạp phi.
Hậu cung chỉ có một mình ta.
Nhân tâm là thứ có thể cảm nhận, không nói yêu, không có nghĩa là không yêu.
Không có lời hứa, không có nghĩa là không có trách nhiệm.
Nếu có kiếp sau, ta hy vọng có thể gặp chàng sớm hơn một chút.
Để chàng không phải đợi lâu như vậy nữa…
[Phiên Ngoại – Mẫu Thân]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!