Chương 12: (Vô Đề)

◇24

Đây là cái Tết đầu tiên của chúng ta ở Điền Nam, nên cứ theo phong tục địa phương mà làm.

Chúng ta hun rất nhiều thịt, còn học làm lạp xưởng, rồi ăn lẩu cay nóng bỏng miệng.

Cố Thừa Ngôn không ăn nổi mấy món đó, còn ta thì ăn một lần đã mê mẩn.

Thế là chúng ta nấu hai nồi riêng, ta ăn nồi của mình, còn uống canh trong nồi của hắn.

Thi thoảng, hắn cũng gắp một đũa lẩu cay của ta, ăn xong thì mặt đỏ tai hồng, còn nói: "Cũng... cũng có cái vị riêng biệt thật đấy."

Ta nghĩ, đợi đến khi hắn giải hết độc, cơ thể hồi phục hoàn toàn, chắc sẽ nghiện cái món lẩu cay ấy mất.

Tết sang năm, ta cũng gần mười sáu tuổi, nhưng vẫn chưa có kinh nguyệt. Liêu phu nhân bắt mạch rồi bảo ta cơ thể khoẻ mạnh, mấy chuyện này cứ để tùy duyên.

Ta cũng nghĩ vậy.

Cho đến lần đầu có kinh nguyệt, Cố Thừa Ngôn ôm ta, cứ như trời sập xuống vậy, hoảng hốt hô lên: "Người đâu! Mau mời đại phu!"

Ta còn mơ màng, chẳng hiểu hắn làm sao mà căng thẳng vậy.

Chỉ cảm thấy phần m.ô.n. g ẩm ướt.

Nhìn lại thấy trên tay hắn dính máu.

"Tam gia, chàng bị thương sao?"

"Là... là nàng."

Ta ngẩn người một lúc mới hiểu ra: "À, là kinh nguyệt đến rồi."

"…"

Quả là xấu hổ.

Nhưng Cố Thừa Ngôn thì thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Mặt vẫn lạnh tanh đi rửa tay, rồi quay lại phòng. Chờ ta thay đồ xong, hắn dịu dàng hỏi: "Có đau bụng không? Mai ta hỏi Liêu thần y xem nên chú ý gì."

"Chỉ cần không ăn đồ lạnh, đồ dầu mỡ, nghỉ ngơi hợp lý là được. Ta không đau nhiều, chỉ thấy người mỏi mệt, vài hôm là khoẻ."

Cố Thừa Ngôn ôm ta vào lòng, giọng thấp hẳn đi: "Vừa rồi ta sợ c.h.ế. t khiếp... Tốt đẹp vậy mà lại thấy đầy tay máu, ta thật sự lo…"

"Lỗi tại ta không cẩn thận." Ta đáp.

"Liên quan gì tới nàng đâu, đây cũng là lần đầu tiên của nàng mà. Với lại nàng vẫn còn nhỏ mà."

Thật ra thì cũng không còn nhỏ nữa. Ta đã mười sáu tuổi rồi.

Có những nữ tử tầm tuổi ta đã làm mẫu thân, còn ta với Cố Thừa Ngôn vẫn chưa viên phòng.

Hắn luôn cảm thấy ta vẫn còn bé.

Vậy thì cứ để hắn nghĩ thế đi, đợi hắn khỏe lại hoàn toàn, thêm một hai năm nữa rồi cũng chẳng muộn.

Chúng ta đều vì đối phương mà tính toán, đều là từ tâm tốt.

Bà v. ú đã chăm ta rất chu đáo từ mấy năm trước. Dù hồi ở Vương phủ có thời gian khổ sở, nhưng cũng nhanh qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!