Chương 17: Nữ Hoàng Trường Lạc

Trên đường hồi kinh, ta cứu được một thư sinh vào kinh đi thi ở ven đường, biết được hắn bị cướp bóc tiền tài không còn, ta để lại chút tiền bạc, bảo hắn tiếp tục vào kinh đi thi.

Hắn quỳ trên mặt đất đôi ơn: "Tiểu sinh đa tạ đại ân của công chúa."

Ta vẫy vẫy tay, giục ngựa rời đi!

Cách kinh thành càng ngày càng gần, ta cũng bị ám sát mấy lần. Còn ám sát ta là người của ai? Đơn giản là mấy huynh đệ tỉ muội cùng cha khác mẹ kia thôi.

Bọn họ quá khinh thường ta, cũng quá coi trọng chính mình.

Khi cửa cung gần ngay trước mắt, ta nghĩ đến phụ hoàng, trong lòng càng nhung nhớ.

"Phụ hoàng!"

Ta cất bước tiến vào Dưỡng Tâm Diện, phụ hoàng cũng đi về phía ta.

"Trường Lạc."

"…"

Ta nhìn dáng vẻ của phụ hoàng, chợt sững sờ tại chỗ.

Phụ hoàng vẫn đang tuổi tráng niên, khi ta rời đi còn đầy đầu tóc đen, mới ngắn ngủi hai năm, tóc đã bạc trắng.

"Phụ hoàng!"

Ta tiến thêm vài bước cầm lấy tay phụ hoàng, nước mắt chảy ròng ròng.

"Vì sao, vì sao người lại…"

"Con của ta, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Trong phút chốc, ta đã hiểu tóc phụ hoàng vì sao bạc trắng rồi.

Người lo lắng cho ta, buồn đến nỗi bạc cả tóc.

"Phụ hoàng, con xin lỗi, con xin lỗi, là con gái bất hiếu, con gái để người phải lo lắng!"

"Đứa nhỏ ngốc, con chính là có công lao thiên thu bất hủ, lấy về tất cả quốc thổ của Đại Càn ta, dương mi thổ khí." (29)

Ta để phụ hoàng chờ ta một chút, ta đi rửa mặt chải đầu, sau đó lại đến nói rõ với người.

Rất nhiều thứ không thể nói rõ trong thư, bây giờ ngồi xuống từ từ nói chuyện. 

Phụ hoàng nghe rất nhiều lần đều lo lắng đề phòng, nói ta quá lớn mật, về sau không được liều lĩnh như thế.

Lại bảo ta trở về nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị làm Hoàng Thái Nữ.

"Vâng, thưa phụ hoàng."

Ta vẫn luôn muốn làm Hoàng Thái Nữ, trăm triệu không nghĩ tới phụ hoàng lại muốn nhường ngôi. 

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, công chúa Trường Lạc tuệ mẫn tuyệt luân, lòng mang thiên hạ…"

Thánh chỉ khen hơn nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Trẫm hôm nay cảm thấy long thể bất an, không thể làm chủ chính vụ của Đại Càn, nay ngường ngôi cho công chúa Trường Lạc, mong các ái khanh nỗ lực hỗ trợ, tạo ra một Đại Càn Thịnh thế, lâu dài bình an.

Đừng nói là văn võ đại thần kinh ngạc, ngay cả ta cũng kinh ngạc vô cùng.

Đặc biệt là đến khi long bào dâng đến trước mặt ta, phụ hoàng tự mình khoác lên người ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!