{17}
Cố Thừa Ngôn nén đau nói:
"Là độc phát tác, chân đau không chịu nổi."
Ta vội xuống giường thắp đèn dầu, lại gọi Tứ Nguyệt tìm Thanh Việt qua đây.
Đỡ Cố Thừa Ngôn ngồi dậy dựa vào đầu giường, vén chăn lên, chuẩn bị vén ống quần ngài ấy lên.
Ngài ấy nắm lấy tay ta.
"Du Vãn, để Thanh Việt làm."
"Tam gia, ta làm được mà."
Ngài ấy là nam tử, ta là nữ tử, người xưa nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng ngài ấy quên rồi sao, ngài ấy là phu quân của ta, ta là thê tử của ngài ấy.
Ta vén ống quần ngài ấy lên.
Chân ngài ấy vì ít đi lại, phần cơ bị teo đi, gầy trơ xương.
Ta đưa tay sờ lên.
Ta và ngài ấy đồng thời hít một hơi lạnh.
Lạnh quá.
Cố Thừa Ngôn lại mở miệng:
"Du Vãn, nàng đặt tay lên lại đi."
?
Ta không hiểu, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Ta đặt cả hai tay lên, Cố Thừa Ngôn ban đầu còn chịu được, sau đó khuôn mặt bắt đầu có chút vặn vẹo
Trán còn rịn mồ hôi.
Tam gia?
"Chân ta từ lúc trúng độc, đã không cảm nhận được hơi ấm, ban đầu lạnh đến khó chịu, sau đó lạnh đến đau nhói, lúc tay nàng đặt lên, ta cảm nhận được hơi ấm."
Vậy sao?
Vậy thì đơn giản thôi.
Đợi Thanh Việt hầu hạ Cố Thừa Ngôn uống thuốc xong, Cố Thừa Ngôn trông khá hơn nhiều.
Liền bảo Tứ Nguyệt, Thanh Việt đi ngủ.
Bảo ta cũng ngủ đi.
Ta ồ một tiếng, leo lên giường, cầm gối quay đầu, chui vào chăn, kéo chân Cố Thừa Ngôn qua, ôm vào lòng.
Cố Thừa Ngôn hét lên:
"Du Vãn, nàng làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!