Ta nhàn nhạt đáp:
"Phụ thân cứ yên tâm."
Hầu gia cũng được triệu vào cung, vì ngoại tổ của ông ta cũng được ban thưởng.
Thái tử năm xưa, giờ đây đã là Hoàng đế.
Mười năm không gặp, trông hắn thay đổi không ít.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lúc còn là Thái tử, hắn thu liễm sự sắc bén, cố ý tỏ ra yếu thế.
Giờ đăng cơ làm đế vương, khí thế lại uy nghi lẫm liệt.
"Dân phụ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Túi tiền của trẫm, miễn lễ đi."
"…"
Ta kinh ngạc, không ngờ hắn lại đùa với ta.
Gọi ta là túi tiền của hắn, cũng không hẳn là sai.
Ta và hắn chia năm năm, nhưng phần của hắn là thuần lợi nhuận, còn ta thì phải trả tiền công cho tiểu nhị, chưởng quầy, rồi tiền thưởng, chưa kể có lúc còn phải bù lỗ…
"Đi thôi, trẫm đưa nàng đi dạo một vòng."
Ta không muốn đi lắm.
Cô nam quả nữ, rất dễ trở thành đề tài cho miệng lưỡi thiên hạ.
Ta tuyệt đối không muốn vướng vào bất kỳ lời đồn tình ái nào liên quan đến Hoàng đế.
Hắn thản nhiên nói:
"Những năm qua, nàng đã giúp trẫm rất nhiều. Giờ trẫm đã ngồi trên ngai vàng này, dẫn nàng đi dạo trong cung cũng là điều nên làm."
Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cúi đầu đáp:
"Dân phụ tuân chỉ."
Hắn có vẻ có nhiều chuyện muốn nói.
Một nhành hoa, một tán cây, hắn đều chậm rãi kể về từng điều nhỏ nhặt, nhưng ta nghe vô cùng nhạt nhẽo.
Những thứ này, ta ở ngoài cung đã thấy đến phát chán.
Cuối cùng, hắn dẫn ta lên tường thành, cùng nhìn về thành Trường An xa hoa tráng lệ.
"Đợi đến khi trời tối, vạn nhà lên đèn, lại là một cảnh sắc khác."
Ta khẽ cười—hắn quả nhiên có dụng ý khác.
"Đến lúc đó, nhà dân phụ cũng là một trong những ngọn đèn đó, cùng với hàng nghìn hàng vạn dân chúng, đều là thần dân của Hoàng thượng."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!