Tác giả: Tiểu A Thất

Sau năm năm thành thân, ta và Thẩm Triết từ đôi uyên ương đẹp đẽ trở thành oan gia đối đầu. Năm ấy, chúng ta căm ghét nhau đến mức mong đối phương chết đi cho xong. Hắn bóp cổ ta, nguyền rủa ta làm điều ác quá nhiều nên tuyệt hậu. Ta cầm nguyên ấm trà nóng dội thẳng lên đầu hắn, mắng hắn đáng đời, sống là để chôn xác cho tình nhân. Hắn nhốt ta vào hậu viện, ta dùng lời thề nguyền rủa hắn, sống chết không buông tha. Cho đến khi một mũi tên xuyên tim lao tới, hắn không chút do dự chắn trước mặt...
Chỉ mới năm năm hôn nhân, ta và Thẩm Triệt từ đôi lứa xứng đôi, chẳng mấy chốc lại trở thành cặp oan gia oán hạn đôi đường. Hận không thể khiến đối phương chet vào năm ấy. Hắn tàn nhẫn siết chặt cổ ta, nguyền rủa ta làm toàn chuyện ác, thế nên mới chịu cảnh đoạn tử tuyệt tôn. Ta ném một ấm trà nóng vào đầu hắn, mắng hắn bị trừng phạt xứng đáng, đáng đời phải đi n,h,ặ,t x,á,c người mình yêu. Hắn dùng hậu viện làm lồng son giam cầm ta, ta dùng lời thề nguyện của chính hắn, siết chặt lấy hắn đến...
Từ một đứa con thứ không được ai để mắt đến trong phủ Hầu tước, hắn vươn lên trở thành Hầu gia nắm giữ trọng binh. Ta đã cùng hắn trải qua bảy năm, mất đi hai đứa con. Hắn quyền cao chức trọng, còn ta thì chẳng thể mang thai nữa. Nghĩ đến việc Cố Hoài Từ từng thay ta báo thù cho cái chết của mẫu thân, ta không hối tiếc, vẫn một lòng yêu hắn sâu đậm. Cả kinh thành đua nhau dâng mỹ nhân vào phủ Hầu, nhưng Hầu gia lại công khai chặt đứt ngón tay, thề rằng cả đời này tuyệt đối không phụ ta. Thế...
Đích tỷ ta đặc biệt thích thử thách người khác. Nhị tỷ sắp thành thân, vậy mà nàng ta lại muốn kiểm tra xem nhị tỷ phu có dám vì tình mà hy sinh hay không. Không báo trước, nàng đẩy nhị tỷ xuống sông. Kết quả, nhị tỷ phu không biết bơi, chết đuối ngay tại chỗ. Đích tỷ nhún vai: "Nhị tỷ phu đã chết vì muội rồi, chẳng lẽ muội lại không chịu nổi thử thách này, không muốn theo chàng mà tự tận sao?" Phụ thân vì muốn dẹp yên chuyện này, đã tự tay bóp chết nhị tỷ để đền mạng. Tam tỷ tài hoa hơn...
Hài cốt bị trấn hồn châu giữ lại mười ba năm, hồn phách đã chán nản đến mức muốn tan biến. Khi ấy lại gặp được thiên kim thật của Hầu phủ bị đuổi ra khỏi nhà. Nàng nằm trên hài cốt của ta, từng hàng lệ thi nhau rơi xuống: “Ta muốn ch-ế-t, ngươi muốn sống, chúng ta cùng đổi đi.”
Thành hôn đã mười lăm năm, Mạnh Diệp ở bên ngoài nuôi dưỡng một cô nương kiêu ngạo. Nàng ôm bụng đến trước mặt ta, lớn tiếng đòi danh phận: “Ngươi đã già nua tàn tạ, nửa đời người còn lại chỉ nằm trong đất, lại không có con trai nối dõi, ngươi dựa vào đâu mà giữ vững vị trí phu nhân?” Ta mỉm cười thú vị, quay sang hỏi Mạnh Diệp đang đứng phía sau nàng ta: “Ngươi nói đi, dựa vào đâu?” Hắn không dám trả lời, bởi chỉ cần con gái nhà Tướng quân ta trở mặt, nhân tình nhỏ bé của hắn dù có khóc cũng...
Ta đã bị mù suốt sáu năm, nhưng sau một lần bất ngờ rơi xuống nước thì khôi phục lại thị lực. Vậy mà ngay khi mở mắt ra, ta lại nhìn thấy đứa con trai sáu tuổi của mình đứng bên bờ, chán ghét dùng thủ ngữ hỏi: “Bà già mù xấu xí kia bao giờ mới chết? Con không muốn ngày ngày phải đến thăm bà ta, để mẫu thân buồn lòng nữa.” Mà phu quân của ta—người từng ân cần dìu dắt ta qua năm tháng tăm tối—lại lạnh lùng đáp lại bằng thủ ngữ: “Nàng ta ngu xuẩn đến thế này, con còn sợ nàng ta chết không nổi...