Chương 13: (Vô Đề)

"Từ xưa trung hiếu khó vẹn toàn. Thế tử định chọn tiền đồ… hay là tính mạng mẫu thân cùng thê nhi của mình đây? Ta rất tò mò muốn biết."

Sắc mặt Thẩm Triệt lạnh như sương tuyết:

"Ngươi tới kinh thành? Ngươi thật sự không bỏ trốn?"

Ánh mắt Nguyên Hành liếc về phía ta, nhẹ nhàng như gió lướt qua mặt hồ:

"Một thân một mình lại không địch nổi ngươi, ta đương nhiên phải vào kinh ngay trong đêm, bẻ gãy xương sống của ngươi, trói cả mẫu thân cùng vợ con ngươi để đổi lấy tỷ tỷ của ta."

"Đổi hay không tùy ngươi. Tin hay không, cũng tùy ngươi."

"Chỉ có điều, ta có lòng tốt nhắc nhở một câu, mẫu thân ngươi dạo gần đây ho suyễn không dứt, phải liên tục uống thuốc mới được. Còn ả tiện nhân Tần Sương kia, hở một chút lại kêu đau bụng, như thể đang ra máu."

"Ta xưa nay vẫn luôn vụng về, chẳng rõ lúc trói nàng ta có lỡ tay không nữa."

Hơi thở của Thẩm Triệt như ngừng lại , nắm đ.ấ. m hung hăng giáng thẳng lên mặt Nguyên Hành:

"Ngươi thật sự vô sỉ! Ngay cả đàn bà và trẻ con cũng không tha!"

Nguyên Hành khẽ cười, lau đi vết m.á. u bên môi, ánh mắt nhìn ta vẫn bình thản:

"Học từ ngươi cả đấy."

"Ngươi có thời gian thì cứ chậm rãi mà cân nhắc… chỉ là không biết mẫu thân ngươi và đứa nhỏ kia có trụ nổi đến lúc ấy không thôi."

Nắm tay Thẩm Triệt siết chặt rồi lại buông ra, cuối cùng hắn bật cười thành tiếng:

"Chỉ vài lời nhje bẫng mơ hồ của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Ta còn chưa thấy mặt bọn họ, vậy mà lại muốn ta thả người? Là ta ngu dại hay ngươi quá ngây thơ?"

Nguyên Hành cong môi:

"Ồ, vậy thì ngươi g.i.ế. c ta đi. Một con hát mà đổi lấy hai mạng quý nhân, tính ra vẫn lời lắm."

Thẩm Triệt giận đến phát run nhưng rốt cuộc lại chẳng thể làm gì. Hồi lâu sau, hắn nghiến răng nhả ra một câu:

"Để nàng đi, ngươi ở lại!"

Không được!

Được!

Ta và Nguyên Hành đồng thời mở miệng.

Hắn lại chớp đôi mắt đẫm nước, dịu dàng dỗ dành:

"Tỷ tỷ sẽ không bỏ lại ta đúng không? Dẫu có rời đi cũng sẽ nghĩ cách cứu ta ra, phải không?"

"Nguyên Hành không sợ, đợi khi mẫu thân và hài tử của hắn được thả, tỷ tỷ tới đón ta nhé."

Hắn nói nhẹ tựa mây bay nhưng Thẩm Triệt là hạng người gì? Thù cũ thù mới chồng chất lên nhau, hắn tất sẽ khiến Nguyên Hành sống không bằng chết.

Hắn đọc thấu sự hoảng sợ trong đáy mắt ta, chỉ mỉm cười, phất tay tựa như không.

"Dưới gốc hoa lê có chôn một vò nữ nhi hồng, đợi ta trở về, tỷ tỷ đút cho ta uống, phải dùng miệng đó."

Quả nhiên Thẩm Triệt giận tím mặt, không nói một lời liền ném ta vào khoang thuyền, dẫn theo mấy kẻ tâm phúc bước lên thuyền nhỏ của Nguyên Hành.

Qua khe cửa sổ nhỏ hẹp, chỉ thấy Nguyên Hành đứng lặng nơi đầu thuyền, bóng hình dần tan vào màn mưa tầm tã. Ta nhớ lại kiếp trước kiếp này, nhớ những cái vuốt ve dịu dàng, nụ cười nơi khóe môi, và tiếng gọi tỷ tỷ vang vọng đầy si tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!