Thật tốt, mượn chân long khí để tái tạo hồn phách cho Mạnh Cẩm.
"Yêu đạo to gan, dám mưu hại hoàng đế, bắt lại cho ai gia."
Thái hậu vội vã đến, theo sau là vị quốc sư chân chính. Hoàng hậu mượn tay của yêu đạo, hại tính mạng của Hoàng đế, Thái hậu lập tức đưa người vào lãnh cung.
Đây chính là kế hoạch của ta, một mũi tên trúng hai đích, để cả ta và Thái hậu đều đạt được điều mà mình mong muốn.
Thẩm Xung mặt mày xám như tro tàn, nằm trên giường không nói nên lời. Ta biết hắn đang ở trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, bèn kể cho hắn nghe một câu chuyện:
"Yêu đạo đã mượn chân long khí của ngươi, cũng đã từng đặt trấn hồn châu lên hài cốt của Vân Đường vào mười lăm năm trước."
"Vân Đường đã ch. ết, nhưng lại không thực sự ch. ết. Trở thành cô hồn dã quỷ, mòn mỏi chờ đợi phu quân của nàng đến đón nàng."
"Nhưng sau đó, người đến đón nàng lại là một tiểu cô nương, tên là Mạnh Cẩm."
Thẩm Xung mở mắt trừng trừng.
"Ngươi đoán xem tại sao hắn dám đánh cược mạng sống để giúp ta lấy mạng của ngươi?"
"Bởi vì, nếu ta dùng m. áu hiến tế, hắn sẽ bị phản phệ khiến hồn phi phách tán."
Trên đời này, chỉ dùng tay tự tát chính mình mới biết được đau. Ta không cần sự hối hận của bất kỳ ai, ta muốn bọn họ cảm nhận được nỗi đau chân chính ở trong thân thể.
Bao gồm cả Thẩm Xung.
Thẩm Xung nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt phức tạp.
"Cảm giác ch. ết dưới tay chính thê là quý nữ thế gia mà ngươi tôn trọng nhất như thế nào? Hẳn là rất đau đớn."
"Ngươi có biết, khi ta biết ngươi phản bội ta một lần nữa, ta đã đau đớn đến mức nào không? Khi ta bị ngươi vứt bỏ hết lần này đến lần khác có bao nhiêu đau khổ, ngươi có biết hay không?"
Đôi mắt Thẩm Xung đỏ ngầu, nhìn ta không chớp mắt.
"Ngươi đang nhìn Mạnh Cẩm hay là nhìn Vân Đường?"
"Không sao, người nào cũng đều là ta cả."
"Chỉ là ngươi không xứng."
"Thái hậu sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, rốt cuộc thì bà ấy đã nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, lại bị thân thủ của ngươi hại ch. ết nhi tử của bà ấy. Bà ấy hận ngươi hơn bất kì người nào khác."
"Giang sơn? Đúng, ngươi yêu nhất chính là giang sơn. Hãy giao nó cho nhi tử của ta đi, bởi đến cùng thì một nửa giang sơn này là ta giúp ngươi có được."
"Ngươi quản một nửa, nửa còn lại để ta quản đi."
Ta đứng dậy rời đi, không hề liếc nhìn hắn.
Ngược lại, ta thường xuyên đến lãnh cung thăm Chu Huân.
28.
Mỗi lần đến ta đều mang theo lễ vật.
Không phải là phụ thân
- người đã giúp nàng ta bày mưu tính kế, thì cũng là ca ca đã từng là chỗ dựa của nàng ta, cuối cùng còn có mẫu thân nàng đã đưa thuốc phá thai cho ta để gi. ết ch. ết đứa bé của ta.
Mỗi người đều phải chịu đau đớn như những gì ca ca của nàng đã từng làm với ta, từng chút một trải qua bảy mươi hai cực hình, đến khi tắt thở mới có thể kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!