Sau khi trải qua trình tự dài dòng, Hoàng Hậu lại lần nữa đại kinh thất sắc: "Tại sao lại như vậy?"
Ta xụi lơ trên mặt đất, mang theo mỏi mệt lăn lộn cả một ngày, nghiêm túc nhìn nàng: "Nếu không phải thế nào? Theo như lời của Hoàng Hậu, ta hộc máu tại chỗ mà chết ư?"
Vừa dứt lời, Thẩm Xung vẻ mặt tái nhợt hung hăng phun ra một ngụm máu, nháy mắt ngã xuống đất, không dậy nổi.
Mà trong ngực ta, tàn hồn Mạnh Cẩm bám vào bạch ngọc, vừa lúc run rẩy một chút.
Thật tốt, mượn khí chân long, có thể trọng tố hồn phách cho Mạnh Cẩm.
"Yêu đạo lớn mật, dám mưu hại Hoàng Đế, bắt lấy cho ai gia!"
Thái Hậu vội vã đi đến, phía sau là quốc sư chân chính.
Hoàng Hậu mượn tay yêu đạo, hại đến tính mạng của Hoàng Đế, Thái Hậu lập tức đánh người vào lãnh cung.
Đó là ta tính kế, một hòn đá ném hai con chim, dùng lực đánh lực, để ta cùng Thái Hậu đều đạt ước nguyện.
Mặt mày Thẩm Xung xám như tro tàn, nằm trên giường nói không ra lời.
Ta biết hắn đã tới khoảnh khắc hấp hối, mới kể cho hắn một chuyện cũ:
"Yêu đạo mượn chân long chi khí của ngươi, đã từng đánh trấn hồn châu lên hài cốt của Vân Đường."
"Vân Đường chết rồi, lại không chết hẳn, trở thành cô hồn dã quỷ, trông mòn con mắt chờ phu quân của nàng tới đón nàng."
Nhưng sau đó, đón nàng lại là một tiểu cô nương, tên là Mạnh Cẩm."
Đôi mắt Thẩm Xung mở to hết cỡ
"Ngươi đoán xem, vì sao hắn dám dùng cái đầu trên cổ để giúp ta lấy mạng ngươi? Bởi vì, nếu ta lấy máu hiến tế, hắn sẽ bị phản phệ, hồn phi phách tán."
Trên đời này, vĩnh viễn là bị đánh lên người mình rồi mới biết đau.
Ta không cần sự hối hận của bất cứ kẻ nào, ta muốn bọn họ rõ ràng chính xác phải chịu đau trên người.
Bao gồm Thẩm Xung.
Thẩm Xung nhìn chằm chằm ta, thần sắc phức tạp.
"Chết trong tay chính thê quý nữ thế gia mà ngươi tôn trọng nhất, cảm giác thế nào? Đau lắm phải không?"
"Ngươi cũng biết, khi ta biết được ngươi hết lần này tới lần khác phản bội ta, ta đau đến mức nào không? Khi ta hết lần này tới lần khác bị ngươi vứt bỏ, lại đau tới mức nào?"
Hai mắt Thẩm Xung đỏ bừng, không chớp mắt mà nhìn ta chằm chằm:
"Ngươi đang nhìn Mạnh Cẩm hay là Vân Đường?"
"Không sao, ta là cả hai!"
"Chỉ là, ngươi đều không xứng."
"Thái Hậu sẽ chăm sóc ngươi cẩn thận, rốt cuộc nàng nuôi ngươi nhiều năm như thế, bị ngươi tự tay hại chết con ruột của nàng, nàng hận ngươi hơn tất cả những người khác."
"Giang sơn ư? Ừ nhỉ, ngươi yêu nhất là giang sơn, đưa nó cho con của ta đi, dù sao, có một nửa giang sơn là ta giúp ngươi đánh tới."
"Ngươi quản một nửa, một nửa kia đến lượt ta tới đi!"
Sau khi ta đứng dậy rời đi, ta không nhìn hắn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!