Tác giả: Điềm Tửu Nhưỡng Tuyết Lê

full
Tiểu Tướng quân mà ta liều mạng cứu về, đưa ta ra công đường chỉ để hủy hôn với ta. Hắn mắng ta tâm tư độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, khen ngợi nàng ta dịu dàng hiền hậu lương thiện. Mà ta mất hết mặt mũi, không có ai muốn cưới, đành phải gả cho nịnh thần có tiếng xấu, Hoắc Chương. Ngày xuất giá, hắt chợt một mình một ngựa chạy tới cướp hôn, nói bằng lòng nạp ta làm thiếp. Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Con hàng này mà cũng xứng để nàng nhớ nhung nhiều năm à?” Sau này, tiểu Tướng quân...

full
Đầu xuân, ta nhặt được một bé gái bên vệ đường. Nó nhỏ xíu, hơi thở mong manh, tưởng chừng không qua nổi. Đem về nhà cứu chữa, mới hay đầu óc nó có vấn đề. Suốt ngày tự nhận mình là Công chúa trong hoàng cung. Ta là kẻ quê mùa, đâu có chiều chuộng nó nổi. Ta bắt nó làm việc, dạy nó cán bột, để đôi má hồng hào ấy phơi nắng đến rám nâu. Vừa nhìn vừa cười, nghĩ bụng, thế này mới giống con bé làng chài chứ. Thế mà một hôm, con bé cãi nhau với ta, tức giận bỏ chạy. Ta tìm khắp nơi cũng không thấy....

full
Khi ta thành thân với Thẩm Chiếu Sơn, hôn lễ được cử hành vô cùng sơ sài. Chỉ một tấm vải đỏ tùy tiện làm khăn trùm đầu, trong căn nhà tranh lụp xụp mà qua loa bái đường. Sau khi thành thân, hắn một lòng chuyên tâm đọc sách, còn ta thì cày ruộng, cuốc đất, lại còn phải chăm bò. Thẩm Chiếu Sơn chưa từng viên phòng với ta, hắn luôn tỏ vẻ chán ghét. Ghét ta thô tục vụng về, cũng ghét ta đã khiến hắn lỡ dở mối hôn sự với vị nữ tiên sinh trong làng. Về sau, Ninh Châu gặp đại hạn, trong nhà chẳng...

full
Đầu xuân, ta nhặt được một bé gái bên vệ đường. Nó nhỏ xíu, hơi thở mong manh, tưởng chừng không qua nổi. Đem về nhà cứu chữa, mới hay đầu óc nó có vấn đề. Suốt ngày tự nhận mình là Công chúa trong hoàng cung. Ta là kẻ quê mùa, đâu có chiều chuộng nó nổi. Ta bắt nó làm việc, dạy nó cán bột, để đôi má hồng hào ấy phơi nắng đến rám nâu. Vừa nhìn vừa cười, nghĩ bụng, thế này mới giống con bé làng chài chứ. Thế mà một hôm, con bé cãi nhau với ta, tức giận bỏ chạy. Ta tìm khắp nơi cũng không thấy....

full
Giang Nghiễn là tướng công mà ta kéo về từ đầu thôn. Hắn ta trời sinh rất đẹp mắt, nhưng ngoài miệng lúc nào cũng chê bai ta. Ta giết gà nấu canh, hắn ta chê ta thô tục không chịu nổi, nhưng rồi lại uống sạch không sót một giọt. Ta lên núi đốn củi, hắn ta chê tay ta đầy chai sần, nhưng đêm xuống lại chạy ra đống củi sưởi ấm. Ngày Giang Nghiễn cưới ta, ta vui mừng kéo tấm vải đỏ cùng hắn ta bái đường. Nhưng chẳng bao lâu sau, khi ta bán rau về nhà, đột nhiên thấy hắn ta được đám đông vây...