Chương 14: (Vô Đề)

Ta kéo chặt áo choàng trên người hắn: "Không được nói bậy, Niệm Niệm và ta đều mong ngài ở lại lâu thêm nữa."

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay ta, ánh mắt dần trở nên xa xăm.

"A Sanh, đôi khi ta thực sự hối hận, hối hận vì đã đòi Ngọc Ninh từ chỗ nàng trở về cung. Nếu ở bên nàng, muội ấy đã không phải hòa thân."

"Nhưng nàng biết không? Từ lúc nàng nhập cung cho đến khi Ngọc Ninh mười sáu tuổi, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Ta như bước vào một giấc mộng đẹp, chỉ tiếc, bước thêm một bước nữa, giấc mộng tan vỡ, vạn kiếp bất phục."

Hắn cười, giúp ta vén lại những sợi tóc mai lòa xòa: "Nhưng được quen biết A Sanh, thật tốt biết bao. A Sanh của chúng ta là một người rất rất tốt."

"Hoàng thượng cũng là một người rất rất tốt."

Tuyết rơi trên hàng mi của ta, hắn muốn phủi giúp nhưng tay đưa ra nửa chừng lại buông xuống, vô lực.

"A Sanh, Niệm Niệm và Đại Sở giao lại cho nàng."

Hắn mỉm cười, tựa như nghĩ đến điều gì đó, chợt bật cười thành tiếng.

Ta ghé sát môi hắn, nghe thấy hắn nói:

"Lần này, cuối cùng cũng đến lượt người khác tiễn ta đi."

"Chỉ là khổ cho nàng rồi."

"A Sanh, đừng khóc."

Ôn Quân thật sự là người dịu dàng đến tận xương tủy.

Các người xem, rõ ràng là hắn sắp rời đi, vậy mà vẫn lo lắng ta có khổ sở hay không.

Ta chưa từng nghĩ rằng, một cô gái bán mì trứng như ta lại có ngày trở thành nữ tướng.

Chính Ôn Quân đã chọn cho ta con đường tốt nhất, cũng là người mở lối đi cho ta.

Mà trong cuộc đời này, lần ta tiếp xúc gần nhất với hắn chính là đêm trăng sáng năm nào.

Hắn trao cho ta một cái ôm nhẹ tựa tuyết rơi, thoáng qua mà như khắc sâu vào lòng.

Ngày ấy, ta ôn lại cả cuộc đời của hắn.

Giang sơn tiên đế để lại đầy rẫy vết thương.

Hai mươi năm trị vì, hắn dốc lòng lo liệu.

Bình loạn trong, trục Liêu ngoài, cải cách chính sách, mở rộng lãnh thổ.

Giang sơn hắn giao lại cho Niệm Niệm, thái bình yên ổn, bốn bề hòa thuận.

Hắn là một vị Hoàng đế tốt của Đại Sở, nhưng cả đời lại quá đỗi không trọn vẹn.

Ôn Quân băng hà khi chỉ mới ba mươi bảy tuổi.

Tướng quân giữ cổng thành, thiên tử c.h.ế. t trên xã tắc.

Ôn Quân để lại di chiếu.

Niệm Niệm kế vị, ta phò tá quốc gia, Kiêu nhi thống lĩnh quân đội.

Có đại thần bất mãn việc Nữ Đế lên ngôi, yêu cầu chọn người nam nhân thừa kế từ hoàng tộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!