[END]
Cuộc chiến giữa Thái hậu và Hoàng thượng càng thêm nghiêm trọng, Hoắc Chương dặn dò ta mấy ngày gần đây ít đi ra ngoài.
Ta đến hẻm Tiêu Vĩ một chuyến, sau khi cứu được người phụ nữ mất máu vì khó sinh thì đóng cửa đi ra ngoài.
Thế nhưng Vệ Sách lại sai người đưa một tờ giấy, trên đó chỉ có ba chữ:
"Lý Oánh Oánh."
Lý Oánh Oánh là một cô bé ở hẻm Tiêu Vĩ, bây giờ chỉ mới mười lăm tuổi.
Em ấy là đồ đệ đầu tiên ta thu nhận, chữ của em ấy cũng là ta dạy cho.
Chữ viết trên đó có chút méo mó, vừa nhìn là biết của em ấy.
Gã sai vặt truyền lời nói: "Tiểu Tướng quân nói, Lý cô nương đang ở trong tay ngài ấy, nếu Hoắc phu nhân muốn cứu mạng cô ấy thì cứu tiểu Tướng quân trước rồi nói."
"Đúng rồi, tiểu Tướng quân còn nói, nếu ngài ấy chết thì ngài ấy sẽ không để bụng việc kéo theo cả hẻm Tiêu Vĩ chôn cùng đâu. Mấy tên dân đen mà thôi, ai mà để ý. Dù sao Thái hậu cũng họ Vệ mà."
Vệ Sách này thật là vô sỉ, uổng công mang danh tiểu Tướng quân.
Ta đành phải cắn răng đi đến Vệ phủ một chuyến.
Vệ Sách yếu ớt nằm trên giường, đã không có cách nào đứng dậy đi lại được nữa.
Nhìn thấy ta đến, hắn nở nụ cười vô cùng ác ý: "Thịnh Vu, xem ra ta vẫn rất hiểu cô."
Ta đòi người, hắn không chịu giao ra.
"Ta giấu đi rồi, cô cứu ta, ta sẽ giao người."
Ta khoanh tay lặng lẽ nhìn hắn: "Giao người cho ta trước, không giao ta không cứu."
Ta nhất định chịu nhượng bộ, sau một phen giằng co, Vệ Sách hạ mặt mũi: "Có thể để cô gặp nàng ta, nhưng người nhất định phải ở Vệ gia."
"Được."
Lúc Lý Oánh Oánh được đưa tới trước mặt ta, cô bé xưa tay đáng yêu hoạt bát lại ỉu xìu giống như cà tím phơi sương.
"Chị ơi, có phải em gây thêm phiền toái cho chị rồi không?"
Em ấy lúng túng: "Em vốn đang yên đang lành ở trong hẻm, đột nhiên bị người ta trói lại đưa đi."
Ta nhẹ nhàng sờ đầu em: "Là chị làm liên lụy đến em."
Cô bé dẩu môi, khóc lên: "Em chỉ sợ gây thêm chuyện cho chị thôi."
Vệ Sách ở bên cạnh yếu ớt nhìn, đột nhiên cảm khái: "A Vu, lâu lắm rồi nàng không dịu dàng nói chuyện với ta như vậy."
Ta thu tầm mắt lại: "Ngươi cũng xứng à?"
Vệ Sách muốn giữ người lại trong Vệ phủ làm thẻ cược, ta đồng ý, nhưng cũng đưa ra yêu cầu của ta.
"Để em ấy ở phòng khách tốt nhất trong nhà ngươi, tuyệt đối không được khắt khe chi phí ăn mặc. Ngoài ra, nhớ để em ấy và em gái ngươi cùng nhau vào học đường."
Vệ Sách nhíu mày, không vui nói: "A Vu nàng nhớ cho rõ, bây giờ nàng ta là con tin, có con tin nào sống tốt như vậy không?"
"Vệ Sách ngươi nhớ cho rõ, mạng của ngươi nằm trong tay ta. Ngươi cảm thấy có cái gì quan trọng hơn mạng của ngươi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!