Chương 12: (Vô Đề)

13

Thế tử chìm đắm trong niềm vui sắp làm phụ thân, chẳng còn tâm trí để bận lòng đến Thẩm Chiếu Sơn.

Người sai người lôi hắn ra ngoài phủ.

Nghe bọn tiểu đồng giữ cổng nói, Thẩm Chiếu Sơn vẫn đứng trước cửa hầu phủ, mãi mà không chịu rời đi.

Ninh Châu đại hạn lâu ngày, hôm nay cuối cùng cũng đổ một trận mưa như trút.

Hắn bị mưa xối ướt sũng cả người, nhưng vẫn cố chấp đứng yên một chỗ, nói có chuyện muốn nói với ta.

Ta không ra gặp, chỉ cùng thế tử nằm trên ghế mây, ngắm mưa rơi ngoài hiên.

Đến tối, tiểu đồng lại vào bẩm báo, nói Thẩm Chiếu Sơn vẫn không chịu đi.

Hắn cứ đứng mãi trước cổng phủ như vậy, e rằng nếu để lâu, thiên hạ sẽ bàn ra tán vào, ảnh hưởng đến danh tiếng hầu phủ.

Ta rời khỏi ghế mây, quyết định ra ngoài nghe thử xem hắn rốt cuộc muốn nói gì.

Thế tử không đi cùng, chỉ dặn ta sớm quay về.

Ngoài cổng hầu phủ, gió mưa vần vũ.

Thân hình Thẩm Chiếu Sơn đơn bạc, tóc mái ướt đẫm, đứng đó vừa bối rối vừa hoang mang, chẳng khác nào một nhành cỏ dại trong gió mưa hiu quạnh.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thấy ta tới, trong mắt hắn chợt hiện lên một tia sáng.

"A Mạn, câu hỏi sáng nay nàng hỏi ta… ta vẫn chưa kịp trả lời."

"Ta không phải ghét bỏ nàng. Những lời ta nói, chỉ là để lừa thế tử hưu nàng."

Hắn nói lời tổn thương, xưa nay luôn có lý do.

Trước kia là vì "muốn tốt cho ta", giờ lại là "vì muốn thế tử bỏ ta".

Nhưng những lời như vậy vốn đầy gai nhọn, từng chút từng chút một, cắm vào tim ta suốt bao năm dài.

"Thẩm Chiếu Sơn, những lời đó khiến ta buồn rất nhiều năm.

"Hòa ly với người, đối với ta, kỳ thực là một sự giải thoát."

Gió thổi làm vạt áo hắn lay động, ánh trăng vằng vặc chiếu rọi, thân hình hắn khẽ cong xuống như cây cỏ trước gió.

"Không phải trước đây ngươi vẫn luôn thích Tống tiểu thư sao? Nghe nói nàng ấy vẫn chưa gả chồng, có lẽ ngươi và nàng ấy còn có thể nối lại tiền duyên."

Đuôi mắt hắn đỏ bừng, như không cam lòng, lại như tuyệt vọng.

Giọng nói xưa nay luôn kiêu ngạo lạnh lùng, giờ đây khàn khàn đến lạ.

"Nhưng ta đã rất lâu rồi… không còn nhớ đến nàng ấy nữa."

"Khi lên kinh, người mà ta nghĩ đến suốt… chỉ có mình nàng."

Nhìn ánh mắt đỏ rực như m.á. u của hắn, ta dịu giọng nói:

"Đó là vì ngươi đã quen với sự chăm sóc của ta. Chúng ta từng là phu thê suốt bốn năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!