Tác giả: Thẩm Lục Vũ

full
Ông ta cười nói Hoàng hậu không thể là ngươi. Ta chăm chú nhìn khuôn mặt đã bị tửu sắc ăn mòn của Hoàng Thượng, làm như không quan tâm đến lời ông ta nói, cũng không để ý đến hai bàn tay đang sờ loạn trên người ta, chỉ thản nhiên cười, dịu dàng đáp: “Uyển Nhi chỉ mong Bệ hạ thương tiếc, không hề thèm muốn ngôi vị Hoàng hậu.” Ta chưa từng quên, nhiều năm trước ông ta từng mỉa mai Vệ gia, cũng từng nói Vệ gia không thể có thêm một vị Hoàng hậu nữa. Mà hôm nay, ngoài gương mặt này ra ta đã hai...

Vương gia hét lớn: “Cứu Trắc phi!” Vương phi không còn vùng vẫy nữa, lặn sâu xuống đáy nước. Nhờ vào công phu khổ luyện bấy lâu, nàng dốc sức lặn một mạch sang tận bờ bên kia hồ sen, cố nén hơi thở cuối cùng, rút ra chiếc ống sậy giấu trong búi tóc. Một đầu ngậm chặt trong miệng, đầu kia vươn lên mặt nước, nàng hít mạnh một hơi. Khụ—con nha đầu chết tiệt Xuân Hoa, không biết moi từ xó xỉnh nào ra cái ống sậy cũ rích này! Chủ tử ở dưới nước suýt nghẹt thở đến nơi rồi, hiếm hoi mới kịp lấy hơi,...

full
Trọng sinh ư? Bổn cung không cần. Chỉ bằng đôi tay này, từ thân phận cung nữ hèn mọn, ta từng bước bước lên đỉnh cao, ngồi vững trên ngôi vị Quý phi, độc sủng hậu cung. Cái gọi là tình nghĩa đế vương, chung quy cũng chỉ là món đồ chơi trong tay bổn cung. Ngay cả mạng sống của hắn, bổn cung cũng dám đoạt—chỉ tiếc thay, tấm chân tình ấy, ta chẳng buồn màng tới. Ngươi biết không? Sau khi tên cẩu hoàng đế kia băng hà, người ôm trọn huyết mạch duy nhất của hắn, người quyền khuynh triều dã, buông...

full
Vương gia hét lớn: “Cứu Trắc phi!” Vương phi không còn vùng vẫy nữa, lặn sâu xuống đáy nước. Nhờ vào công phu khổ luyện bấy lâu, nàng dốc sức lặn một mạch sang tận bờ bên kia hồ sen, cố nén hơi thở cuối cùng, rút ra chiếc ống sậy giấu trong búi tóc. Một đầu ngậm chặt trong miệng, đầu kia vươn lên mặt nước, nàng hít mạnh một hơi. Khụ—con nha đầu chết tiệt Xuân Hoa, không biết moi từ xó xỉnh nào ra cái ống sậy cũ rích này! Chủ tử ở dưới nước suýt nghẹt thở đến nơi rồi, hiếm hoi mới kịp lấy hơi,...

full
Trọng sinh ư? Bổn cung không cần. Chỉ bằng đôi tay này, từ thân phận cung nữ hèn mọn, ta từng bước bước lên đỉnh cao, ngồi vững trên ngôi vị Quý phi, độc sủng hậu cung. Cái gọi là tình nghĩa đế vương, chung quy cũng chỉ là món đồ chơi trong tay bổn cung. Ngay cả mạng sống của hắn, bổn cung cũng dám đoạt—chỉ tiếc thay, tấm chân tình ấy, ta chẳng buồn màng tới. Ngươi biết không? Sau khi tên cẩu hoàng đế kia băng hà, người ôm trọn huyết mạch duy nhất của hắn, người quyền khuynh triều dã, buông...