Cuối cùng, đợi đến khi đứa con gái út cũng vào thư phòng học, ta mới có chút thời gian tiếp tục thêu thùa may vá. Nhưng ta cũng không còn trẻ nữa, thường cả một năm chỉ đủ may cho phụ thân một bộ áo mùa hè, rồi thêm cho Minh Diễn một bộ thường phục. Thời gian cứ như thế trôi qua, Thấu Vân vẫn hay bảo ta quá vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thấu Vân đã nói với ta từ lâu, nàng ấy không muốn xuất cung, đối với nàng ấy, chuyện thành thân sinh con chỉ là một dạng khổ ải, nàng ấy chỉ muốn ở bên cạnh ta, bên mấy vị Tiểu Hoàng tử và Tiểu Công chúa. Ta khuyên nàng ấy không được, cũng chỉ có thể thuận theo nàng ấy vậy.
Vật đổi sao dời, thay đổi khôn lường nhưng ta vẫn luôn cảm thấy Minh Diễn chưa từng thay đổi. Bất kể là lúc nào khi chàng nhìn về phía ta, trong mắt cũng luôn ánh lên những vì tinh tú. Mỗi lần nằm trong vòng tay chàng, ta vẫn luôn có cảm giác ấm áp và dịu dàng, như hương ngọc lan bao bọc lấy ta.
Còn đôi tay của chàng vẫn luôn lạnh lẽo, một năm rồi lại một năm, không biết ta đã thử bao nhiêu phương thuốc bổ và thức ăn bồi dưỡng cho chàng nhưng vẫn vô ích, tay của chàng mãi mãi lạnh lẽo khiến ta lo lắng.
Minh Diễn luôn phản bác ta, nói cũng có lúc tay chàng không lạnh. Nghe xong, ta ngượng ngùng đến mặt mũi đỏ bừng, mắng chàng không đứng đắn. Minh Diễn vội vàng gật đầu, nói đúng đúng, chỉ khi chàng đứng đắn thì tay mới không lạnh.
Ta vừa đuổi theo đánh chàng vừa nhớ lại đêm tân hôn của hai ta. Đêm ấy, tay của chàng đúng là không hề lạnh chút nào.
Kể từ khi bọn trẻ vào thư phòng, ngày tháng lại trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, Minh Nguyệt Cơ đã chuẩn bị xuất giá, lại chớp mắt lần nữa, Minh Gia đã cao hơn cả phụ hoàng của thằng bé, bên cạnh còn có Thái tử phi bằng tuổi thằng bé. Ta không hay không biết mà đã có đứa cháu ngoại đầu tiên, rồi tiếp đó là đứa cháu nội đầu tiên.
Đêm xuống, ta cùng Minh Diễn chung gối, nhẹ nhàng hỏi bên tai chàng, có sợ rằng khi tỉnh dậy, phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng hay không. Minh Diễn nhíu mày, an ủi ta đừng suy nghĩ nhiều, nói rằng chàng vĩnh viễn là Tiểu Diễn của ta, mà ta cũng vĩnh viễn là Uyển Nhi của chàng.
Mùa đông năm Trinh An thứ hai mươi sáu, Minh Diễn không may nhiễm phong hàn. Ban đầu ta tưởng không có gì nghiêm trọng nhưng dường như chàng đã linh cảm được điều gì đó, giao toàn bộ chính sự cho Minh Gia, lại ngày ngày năn nỉ ta ở bên cạnh chàng.
Vài ngày sau, ta cảm thấy có điều bất thường, liền hỏi chàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Minh Diễn ngồi trên giường, nắm tay ta, giọng có chút run rẩy. Chàng hỏi ta, kiếp sau, có thể đừng tìm chàng, cũng đừng đợi chàng, hãy sống tốt một đời được không.
Nghe xong lời chàng nói, trong mắt ta đột nhiên không kìm được mà tuôn trào nước mắt. Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng khóc, vậy mà lần này lại khóc dữ dội đến không thể ngừng lại.
Ta không thể hứa với chàng được.
Kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, ta đều muốn ở bên chàng.
Minh Diễn nghe xong lời ta, cổ họng nghẹn lại, cũng rơi nước mắt. Chàng ôm chặt lấy ta vào lòng, khẽ nói:
"Uyển Nhi, xin lỗi nàng... Tiểu Diễn... có lẽ sẽ không còn kiếp sau nữa."
51
Sau khi trọng sinh, ta vẫn luôn nghĩ rằng là trời cao thương xót, không nỡ nhìn kiếp trước của ta bi thương đến thế, nên mới cho ta và Minh Diễn một cơ hội sống lại.
Ta chưa từng nghĩ đến, lần trọng sinh này lại là Minh Diễn dùng mệnh số của chàng để đánh đổi lấy.
Ở kiếp trước, sau khi ta chết, Minh Diễn đăng cơ xưng đế. Chàng biết ta đã không còn, vốn định cố gắng quên ta nhưng rồi lại tình cờ biết được, trước khi ta chết Nhược Đàn đã lừa ta. Ta cứ ngỡ mình ra đi không hối tiếc nhưng thực chất lại chẳng hề hay biết, sau lưng ngoài phản bội và lợi dụng, chẳng còn lại điều gì.
Cả đời ta chỉ có một mình Minh Diễn.
Nếu là vậy, làm sao chàng có thể quên được ta.
Sau khi Minh Diễn kế vị, chàng luôn dốc lòng tìm người tinh thông thuật pháp, không cầu trường sinh, chỉ cầu nghịch thiên cải mệnh.
Dưới sự trị vì của chàng, mặc dù giang sơn yên ổn nhưng trong triều vẫn có nhiều người dị nghị về việc chàng say mê thuật pháp. Chàng cũng chưa từng bận tâm, vẫn một mực cầu tiên hỏi đạo. Cuối cùng, năm bốn mươi lăm tuổi, chàng tìm được một phương sĩ tên là Công Thâu Khanh, có thể giúp chàng thực hiện tâm nguyện.
Sau khi Công Thâu Khanh nhập cung, Minh Diễn tự tay viết di chiếu truyền ngôi cho Thái tử, rồi theo Công Thâu Khanh vào điện Tuyên Thất bế quan.
Công Thâu Khanh nghe Minh Diễn kể lại mọi chuyện xong, tự nói mình có một pháp trận, chỉ cần sinh thần bát tự của Minh Diễn và Vệ Dĩ Uyển là có thể giúp hai người quay về quá khứ. Nhưng pháp trận này không thể xóa ký ức của người được quay về, mà giới hạn tối đa chỉ có thể quay lại ba mươi ba năm.
Minh Diễn hỏi, kích hoạt trận pháp thì phải trả giá gì. Công Thâu Khanh đáp: nghịch thiên cải mệnh, tất chuốc lấy trừng phạt của thiên đạo. Sau khi trọng sinh, Minh Diễn sẽ không thể sống quá số tuổi hiện tại, sau khi chết, thần hồn của chàng sẽ bị thiên đạo đánh nát, tan biến khắp nơi trong tam giới, vĩnh viễn không thể luân hồi chuyển thế.
Minh Diễn lại hỏi, hình phạt này có rơi xuống Vệ Dĩ Uyển không. Công Thâu Khanh nói, Vệ Dĩ Uyển đã chết, người kích phát trận pháp chỉ có Minh Diễn, nên Vệ Dĩ Uyển sẽ không có chuyện gì.
Nghe phương sĩ nói ta không bị ảnh hưởng, Minh Diễn liền không hề do dự mà kích phát trận pháp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!