Tác giả: Mặc Khanh

Tỷ tỷ ta xưa nay coi trọng thể diện nhất. Sau khi gia đình bị xét nhà, ta cùng tỷ bị bán vào Hồng Lâu làm kỹ nữ. Tỷ tỷ là người tinh thông cầm nghệ, ngẩng cao đầu nói: "Cho dù là bán nghệ, cũng phải bán cho có thể diện. Cầm của ta, chỉ đàn cho quan lại quyền quý, lũ dân đen nơi đầu đường xó chợ không xứng nghe nhã nhạc của ta." Một tên nam khách bị nàng làm nhục, tức giận xông lên muốn động thủ. Ta vì bảo toàn thể diện cho nàng, đành phải bán thân. Mà nàng, lại trở thành thanh quan đệ nhất...
Vào ngày ta làm lễ cập kê, say rượu rồi bị tên thư sinh nghèo tá túc trong phủ làm nhục. Phụ mẫu giận dữ, vội vàng gả ta đi cho xong chuyện. Chỉ có trưởng tỷ tặng cho ta ít sính lễ, rơi lệ nói: "Về sau nếu có khó khăn gì, cứ đến tìm tỷ tỷ, tỷ sẽ giúp đỡ." Ai ai cũng khen tỷ tỷ hiền lành nhân hậu, nói rằng tuy là giả thiên kim, nhưng lại là quý nữ được phủ tướng quân nuôi dạy bao năm. Năm ấy, tỷ tỷ được gả vào vương phủ cao quý, còn ta — thiên kim thật — lại phải chịu nhục gả vào túp lều tranh...
Ta là hoàng hậu bị thất sủng nhất hậu cung. Không con cái, không được sủng ái, mà nhà mẹ đẻ cũng chẳng có thế lực gì. Năm xưa chẳng qua là vì thay thái tử chắn một kiếm, mới được ban hôn làm thái tử phi. Thái tử vốn chẳng ưa ta, sau khi đăng cơ nhiều lần muốn phế hậu. Chỉ ngại miệng lưỡi thế gian, sợ bị chỉ trích lên án. Đành phải trút hết căm hờn lên người nhà ta, không ngừng dày vò, hành hạ. Bao năm vợ chồng như oan gia, thù hận sâu như biển. Sống lại một đời, khi thích khách ập tới, ta dứt...
Ta là hoàng hậu bị thất sủng nhất hậu cung. Không con cái, không được sủng ái, mà nhà mẹ đẻ cũng chẳng có thế lực gì. Năm xưa chẳng qua là vì thay thái tử chắn một kiếm, mới được ban hôn làm thái tử phi. Thái tử vốn chẳng ưa ta, sau khi đăng cơ nhiều lần muốn phế hậu. Chỉ ngại miệng lưỡi thế gian, sợ bị chỉ trích lên án. Đành phải trút hết căm hờn lên người nhà ta, không ngừng dày vò, hành hạ. Bao năm vợ chồng như oan gia, thù hận sâu như biển. Sống lại một đời, khi thích khách ập tới, ta dứt...