Chương 18: (Vô Đề)

Ba năm vợ chồng, Cố Cửu Chiêu sớm đã hiểu rõ tính ta, không hỏi thêm nửa câu, chỉ giúp ta kéo chặt áo choàng hồ ly trên vai, dặn:

"Đừng để nhiễm lạnh, cũng đừng phí tâm tư với hạng người đó."

Ta nắm tay hắn đáp: "Thiếp hiểu."

Hai chúng ta quấn quýt thêm chốc lát, Cố Cửu Chiêu không thèm liếc Giang Cẩm Vinh một cái, quay người dắt tay ta quay về nội viện.

"Điện hạ! Ta là Cẩm Vinh mà!! Cẩm Vinh đây mà…"

"Đừng kêu nữa, Giang Cẩm Vinh, cho dù hóa thành tro, ta cũng nhận ra ngươi."

Nàng ta rốt cuộc không cố gào lên nữa, chỉ đổi sang nét mặt cầu khẩn, giọng nức nở:

"Muội muội, cầu xin muội thương xót ta một chút, ta thật sự sống không nổi nữa rồi."

Nói đoạn, nàng bắt đầu nức nở kể khổ, kể tội Trương Văn Tuyên ăn chơi, cờ bạc, trăng hoa, đánh đập, bòn rút, hành hạ thể xác lẫn tinh thần.

"Ta thật sự không còn đường lui, đã chặn đường ca ca, huynh ấy coi ta như không khí. Tới phủ Thừa tướng thì bị đóng cổng, ta chỉ còn biết đến Đông cung tìm muội, cầu xin muội thương xót…"

"Trước kia là ta sai, ta xin muội, ban cho ta chút gì đó thôi, chỉ cần đủ để trụ lại trong kinh thành sống tiếp…"

Ta bước đến gần, nhẹ nhàng rút chiếc trâm vàng từ búi tóc:

"Vậy chiếc trâm này, đủ dùng chứ?"

Giang Cẩm Vinh nước mắt nước mũi, vừa gật đầu cảm ơn, vừa vươn tay nhận lấy.

Nhưng ngay lúc ngón tay chạm được trâm, nàng ta đột ngột xoay ngược đầu nhọn, đ.â. m thẳng về phía n.g.ự. c trái ta!

Chưa kịp chạm ta nửa tấc, thị vệ Đông cung đã lập tức đá nàng ta ngã lăn xuống đất!

Thân thể nàng ta giờ đây đã tàn tạ suy kiệt, một cú ngã thôi cũng khiến nàng khó nhọc lắm mới gượng dậy được.

Ta từ từ đứng dậy, cúi người nhìn xuống nàng ta.

"Tỷ tỷ, mấy năm nay sống vất vả nhỉ?"

Giang Cẩm Vinh gắt gao siết chặt cây trâm trong tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn thù hận và tuyệt vọng:

"Không đúng! Tất cả chuyện này đều không đúng! Trong mộng không như vậy! Trong mộng, người làm Thái tử phi là ta! Người bị ruồng bỏ, chính là Giang Cẩm Hòa ngươi!"

" Là ngươi!! Chính ngươi đã cướp vận mệnh của ta!! Mọi vinh hoa này vốn dĩ là của ta, thiên kim Thừa tướng là ta, Thần vương phi là ta, Thái tử cũng là của ta!!"

Ta nheo mắt lại, cảm thấy lời nàng ta nói không giống bình thường.

Một người như nàng ta, chẳng phải kẻ biết chấp nhận thất bại. 

Ta lập tức đoán được, nàng ta cũng đã nhớ lại được kiếp trước.

34

Ta nhìn Giang Cẩm Vinh co rúm dưới nền tuyết, tay vẫn siết chặt cây trâm khắc hoa mẫu đơn vàng óng, lạnh nhạt hỏi:

"Ngươi khi nào bắt đầu nhớ lại kiếp trước?"

Nàng đưa tay sờ lên vết sẹo trên trán, ánh mắt giao nhau với ta, run rẩy đáp:

"Ba năm trước, ngày ta xuất giá, ta ngã đập trán, m.á. u chảy, rồi ta nhớ lại hết tất cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!