Tác giả: Bạch Trạch Tang Táng Dụng Phẩm Điếm

Đám tang của Đích mẫu, phụ thân lại dắt về một đứa con gái riêng. Cả phủ chìm trong sắc trắng tang tóc, chỉ có ả ta là phấn son lòe loẹt, váy áo hồng tươi. Tỷ tỷ nhìn ả với ánh mắt sắc lẹm, dọa cho ả ta sợ hãi rúc sau lưng phụ thân, nước mắt lưng tròng, ra vẻ đáng thương vô cùng. Phụ thân nắm lấy tay ả, giọng điệu cưng chiều: “Đừng sợ, đây là tỷ tỷ con, sau này đây chính là nhà con, đợi thêm một thời gian nữa, cha sẽ đón cả nương con đến đây.” Đứng bên cạnh, ta nhìn mà thầm cười khẩy. Hai...
Ta bò dậy từ bóng tối nơi viện tâm thần, rồi xuyên vào một cuốn truyện trồng trọt cổ đại, trở thành nữ nhi của nhị phòng trong gia đình bị khinh rẻ. Gia gia và nãi nãi thiên vị, đại bá lười biếng, tam thúc gian xảo, tiểu cô lòng cao hơn trời, còn phụ mẫu thì mềm yếu, như hai quả hồng chín mặc ai muốn bóp nắn thế nào cũng được. Còn ta, thân phận chẳng khác nào kẻ tôi tớ hèn mọn, oan ức đủ đường. Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ngày ngày phải hầu hạ cả nhà mười mấy miệng ăn. Không những thế,...