25
Trong điền văn, sự nghiệp vẫn phải được xây dựng.
Những ngày tiếp theo, ta hợp tác với Thẩm lang trung, cùng nghiên cứu và phát triển các sản phẩm dưỡng da, kiếm được không ít tiền.
Người ngoài hỏi tới, ta liền nói đây là bí phương do Hoàng đại tiên truyền lại.
Nếu có ai dám bắt nạt ta, ta liền giả vờ Hoàng đại tiên nhập thân, phát cuồng, vặn vẹo, gào thét, bò trườn đầy quỷ dị, sau đó gõ mạnh lên đầu từng người một.
Lâu dần, mọi người đều biết ta là người được Hoàng đại tiên che chở, không ai dám động đến ta.
Diệp Lão Tam bị ta nhốt trong hang động trên núi, nửa tháng ta lên thăm một lần, chỉ cần không c.h.ế. t đói là được.
Diệp Lão Hán và Diệp Lão Thái cứ nghĩ nhi tử mình đang trên núi tu tiên, sống rất tốt, mỗi lần ta lên núi đều bảo mang đủ thứ cho hắn.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, ba năm đã hết.
Diệp Nghê Thường vẫn là cung nữ ở lãnh cung, thỉnh thoảng lại xin tiền gia đình để "bôi trơn" trong cung.
Đừng nói làm nương nương, ngay cả việc hầu hạ nương nương nàng cũng không được phân công.
Nghe nói nàng còn bị một thái giám già ép làm "đối thực," thật là bi thảm!
Còn Diệp Băng Nhi, những năm qua ở phủ đấu đá với các di nương, đấu đến trời đất mịt mờ.
Thủ đoạn của nàng cao hơn Diệp Nghê Thường, nàng đã vu oan cho Lưu di nương và một gia nhân thông dâm, đuổi cả hai ra khỏi phủ.
Nàng còn bắt Ngô Tử Kỵ gửi đứa con riêng ra ngoài học hành, một lòng một dạ giữ hắn lại bên mình.
Đáng tiếc, tuổi nàng còn trẻ, lúc sinh con bị khó sinh, một xác hai mạng.
Ngô thị sau khi biết chuyện thì tinh thần suy sụp, không bao lâu sau liền phát điên.
Diệp Lão Đại, người lười biếng cả đời, giờ đây phải ngày ngày chăm sóc vợ mình.
Về phần Diệp Lão Tam, có một thời gian ta quá bận rộn kinh doanh, vài ngày mới lên núi, phát hiện hắn đã c.h.ế. t đói.
Khi trở về, ta liền nói với Diệp Lão Hán và Diệp Lão Thái:
"Tam thúc đã tu tiên đại thành, cùng Hoàng đại tiên phi thăng rồi, từ nay không cần đưa vật phẩm nữa."
Hai lão già tuổi đã cao, muốn tìm Diệp Lão Tam nhưng biết đi đâu mà tìm?
Chỉ có thể ngồi thẫn thờ trong sân, mỗi ngày lại hỏi ta:
"Lương Trừng, tiểu cô của con sao vẫn chưa trở thành hoàng hậu?
"Tam thúc con đã thành thần tiên, sao lại không quay về thăm chúng ta?
"Diệp gia của chúng ta, khi nào mới được vinh hoa phú quý đây?"
26
Diệp gia có bay lên phú quý hay không, ta không biết, nhưng ta thì đã kiếm được một mẻ tràn đầy bát.
Ba năm trôi qua, tiểu nha đầu năm nào giờ đã mười sáu tuổi.
Ta giả bộ chân thành, nói với Diệp Lão Thái và Diệp Lão Hán:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!