//
Tô bính – Bánh tô
Edit + Beta: Cù lão bản
Buổi tối lúc Quan Thải Y đi nhà xí Lương Hiểu Tài liền đánh tiếng với bà trước. Về sau có khả năng mỗi buổi tối hắn đều phải đi ra ngoài một chuyến. Còn đi ra ngoài làm gì, đương nhiên là muốn kiếm tiền.
Lúc đầu Quan Thải Y không đồng ý.
Bà cảm thấy ban đêm đi ra ngoài quá nguy hiểm, hơn nữa còn là Trấn Tây. Đây chính là xóm làng chơi, còn có người mở sòng bạc, địa phương như vậy xưa nay đều có rất nhiều người hay gây chuyện, nhỡ như gặp phiền toái thì sao?
Nhưng lần này Lương Hiểu Tài lại bướng bỉnh như lừa vậy. Quan Thải Y chưa từng nói nặng với nhi tử, không những không nói nặng còn bị động đáp ứng giúp đỡ hắn. Còn giúp thế nào, đại khái là mỗi khi đến tối Quan Thải Y sẽ giả vờ đi nhà xí một chuyến, sau đó sẽ trở lại.
Lúc bà trở lại Lương Hiểu Tài sẽ rời đi, vạn nhất Lý Thuận Liên hỏi tới Quan Thải Y cứ nói là bà giải quyết xong quay vào nhà.
Ngẫm lại cần cả hai người đồng thời nói dối, Quan Thải Y cũng có chút hoảng hốt. Bà thực sự không nghĩ ra vì sao từ sau khi đến đây con trai lại có biến hóa lớn như vậy. Thế nhưng nam hài tử mà, có chí hướng cũng không phải là chuyện xấu. Quan Thải Y cắn răng một cái, quyết định chống lưng cho hắn.
Đêm đó, khi Lý Thuận Liên ngủ được nửa canh giờ Quan Thải Y liền theo lời Lương Hiểu Tài dạy bà, xuống giường đi nhà xí. Lương Hiểu Tài dựa vào cơ hội này mang theo bỏng gạo ngọt chạy lên trên trấn.
Để lúc lấy đồ theo không tạo ra động tĩnh quá lớn hắn đã sớm đặt bỏng gạo ngọt ở bên ngoài, quần áo đã thay sẵn trước khi nằm xuống, trên mặt cũng bôi trước một lớp nhọ nồi mỏng, cho nên lúc Lương Hiểu Tài ra khỏi nhà đã là bộ dáng nam nhân.
Hắn dựa vào ánh trăng yếu ớt đi trên đường, rõ ràng xung quanh tối tăm đến đòi mạng, thế mà hắn lại không có chút nào sợ hãi. Tâm tình hắn tựa hồ không tệ, bước chân nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác lén lén lút lút, rất thản nhiên.
Thôn Hà Nguyệt cách trấn Đông Bạch khoảng chừng có hơn hai mươi dặm, dùng tốc độ của hắn, nếu như hắn muốn nhanh một chút một canh giờ là đủ, nếu như chậm một chút thì cần hơn một canh giờ.
Chủ yếu vẫn là do tố chất thân thể của nguyên chủ không bằng trạng thái đỉnh cao của hắn đời trước cho nên sẽ chậm một chút, nếu không, với khoảng cách như vậy, chỉ một chút đồ lặt vặt chừng nửa canh giờ hắn cũng có thể làm được.
Mà hơi chậm chút cũng không sao, ngược lại thời điểm này Trấn Tây chỉ mới bắt đầu náo nhiệt. Nhưng hắn phát hiện chuyện tương đối đau bi duy nhất, chính là bày bán bỏng gạo ngọt này thế nào. Hắn không có sạp hàng, mà đây lại là đồ ăn, không thể đặt dưới đất.
Cuối cùng Lương Hiểu Tài quyết định giơ bát lên bán. Hắn coi bản thân như giá đỡ, đặt bát lớn trong lòng bàn tay. Giương cao, hạ thấp, lại giương cao, lại hạ thấp, một bên bán bỏng gạo ngọt một bên tiếp tục rèn luyện lực cánh tay.
"Bán bỏng gạo ngọt đây! Vừa ngon vừa rẻ bỏng gạo ngọt đâyyyy! Đi ngang qua nhìn một chút. Ui chao ~! Thơm ngon ngọt xốp, ăn xong khen không dứt miệng… Bán bỏng gạo ngọt đây! Bỏng gạo ngọt ăn ngon lại rẻ, cắn một miếng tràn đầy hạnh phúc, tuyệt đối là món ngon biếu tặng mỹ nhân nha ~"
Những người khác vừa mới tới Trấn Tây cũng bắt đầu hét ăn hét uống. Trấn Tây có hàng quán, có kỹ viện, còn có cửa tiệm bán mấy thứ như son phấn thuốc mỡ, đương nhiên cũng có các loại đồ ăn vặt. Trấn Đông dường như đã tiến vào giấc ngủ, mà nơi này phảng phất như vừa mới bắt đầu một ngày mới.
Cuối cùng Lương Hiểu Tài dừng ở một chỗ cách cửa kỹ viện chừng mười mét. Hắn phát hiện nơi này có mấy người cũng bán đồ ăn vặt, có kẹo hồ lô, bánh tô (1), còn có đậu phộng hạt dưa.
Bên cạnh hắn là một tiểu huynh đệ bán kẹo hồ lô, thoạt nhìn chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, không già dặn lắm, nhìn còn rất lanh lợi.
Chỉ là thỉnh thoảng y dùng tay áo lau mũi một chút, sau đó Rột! một tiếng hít nước mũi, bộ dáng khiến người khác có chút á khẩu.
(1) – tô bính:
Bánh tô, có màu vàng óng ánh, vỏ có nhiều tầng, giòn mà không vụn, mỡ mà không ngán, có nhiều loại nhân khác nhau. Hình minh họa ở đầu chương.
Link cách làm:
https://baike. baidu. com/item/%E9%85%A5%E9%A5%BC
"Ai, người mới tới, bỏng gạo ngọt này của ngươi là cái gì vậy a?" Tiểu huynh đệ bán kẹo hồ lô hỏi.
"Là một loại đồ ăn vặt." Lương Hiểu Tài nói,
"Ở đây sinh ý có tốt không?" Hắn hơi híp một con mắt, thoạt nhìn như là mắt có chút tật, hơn nữa còn bôi đen mặt, cho nên diện mạo thường thường không có gì lạ.
"Cũng không tệ lắm. Bất quá muốn bán đồ ở đây thì phải nộp tiền."
"Nộp tiền? Nộp cho ai? Nộp nhiều ít?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!