Chương 45: Mua cái thùng tắm

//

Edit + Beta: Cù lão bản

Động tác của Hoắc Nghiêm Đông có chút dã man, cực kỳ giống một đầu sư tử đói bụng đến phát điên. Nhưng mà y vẫn còn nhớ tới phải tránh thân trên của Lương Hiểu Tài, móng vuốt chỉ chộp vào những nơi khác. Lương Hiểu Tài bị bóp có chút đau, qua cơn đau rồi lại là một trận tê tê dại dại.

Ngón tay của hắn luồn vào trong tóc Hoắc Nghiêm Đông, thấp giọng ngăn cản:

"Tiếp tục nữa ngày mai ta không đi dạy!" Đó là nhờ một tia lý trí cuối cùng còn sót lại giãy dụa. Chủ yếu là hắn không có mua thứ kia a. Có lẽ phải mua thêm chút thuốc?

Hoắc Nghiêm Đông lại như giống như không nghe thấy, kéo dài nụ hôn, dùng sức siết chặt lấy hắn. Y đem cả người Lương Hiểu Tài hướng lên trên ôm một cái, Lương Hiểu Tài ôm cổ của y trông như con khỉ nhỏ đang đu bám.

Lương Hiểu Tài đang muốn nói về chuyến đi vào trong thành, Hoắc Nghiêm Đông liền đặt hắn tựa vào thân cây, lấy một cái bình nhỏ ra.

Từ đâu tới?

Lương Hiểu Tài còn tưởng rằng là đồ vật mình muốn mua.

Là thuốc. Hoắc Nghiêm Đông lại nói,

"Trước đây ta từng thấy có người dùng." Người kia là ai tất nhiên không cần hỏi, nhất định là đôi tình nhân nhỏ trước kia bị Hoắc Nghiêm Đông phát hiện.

Lương Hiểu Tài nghe vậy không nói hai lời, so với Hoắc Nghiêm Đông càng dùng sức mà hôn trở lại. Củi khô lửa bốc cũng không ngoài như thế. Bất quá thời điểm từ trong rừng đi ra Lương Hiểu Tài liền hối hận.

Bị muỗi chích không biết bao nhiêu vết chưa tính, đã vậy còn không cưỡi ngựa được luôn. Trên ti vi diễn cái gì mà hai người một ngựa, mẹ nó nói láo! Một nam một nữ đều nhẹ ký thì còn có thể, nhưng hắn và Hoắc Nghiêm Đông cộng lại cũng phải hơn trăm rưỡi kí lô, làm sao ngựa thồ hết hai đứa về nhà!

Lương Hiểu Tài vừa đi bộ vừa nhe răng trợn mắt:

"Ngươi mẹ nó không thể nhịn một chút sao, đợi về đến nhà cũng được a!"

Hoắc Nghiêm Đông đi đường toàn thân thoải mái, ngữ khí hiếm thấy có chút lười nhác: Không nhịn được.

Lương Hiểu Tài thật muốn quất chết y, đột nhiên dừng lại:

"Hay là ta cưỡi ngựa đi?"

Hoắc Nghiêm Đông hỏi:

"Được sao? Nếu không ta cõng ngươi. Ngươi sợ không thoải mái thì ta bế ngươi trở về cũng được."

Lương Hiểu Tài:

"Ngươi ngậm miệng cho ta!"

Sau đó hắn cắn răng một cái phóng người kên ngựa. Chỉ có điều không dám ngồi như lúc thường mà là giống như lúc cùng Hoắc Nghiêm Đông đi ra ngoài bắt rắn vậy, nằm nhoài trên lưng ngựa.

Trước kia là lười biếng, bây giờ là cong mông nghiến răng nghiến lợi, đối tượng nghiến răng nghiến lợi tự nhiên là Hoắc Nghiêm Đông.

Hoắc Nghiêm Đông cũng tự biết bản thân có chút quá đáng, thành thật chậm rãi đi bên cạnh, bước chân như đi trên mây. Lương Hiểu Tài có lúc nghiêng đầu đối diện với y, có lúc đổi sang hướng khác.

Hoắc Nghiêm Đông cách một chốc lại hỏi một tiếng: Còn đau không?

Lương Hiểu Tài tức giận hỏi: Ngươi nói xem? Hoắc Nghiêm Đông chột dạ sờ sờ mũi.

Lúc này Lương Hiểu Tài nói:

"Nương ta có hỏi tới thì nói là lúc đi vào rừng không cẩn thận làm rách quần, còn té lộn mèo một cái."

Hoắc Nghiêm Đông nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!