Chương 41: Thiếu một tức phụ

Edit + Beta: Cù lão bản

Hoắc Nghiêm Đông trực tiếp dẫn người nhà đến trạch viện mới. Tòa nhà này là đồ ngự ban, trạch viện tầm thường không thể so sánh. Hoắc Nghiêm Đông cũng vừa mới biết tòa nhà này vốn là do Mạc Cương lấy tiền tham ô xây thành, định là có chuyện sẽ chạy đến đây ẩn nấp.

Nhưng mà sau khi xây xong còn chưa kịp ở, ngược lại tiện nghi Hoắc Nghiêm Đông.

Đại trạch có bốn cửa ra vào, lớn có cột trụ hành lang, nhỏ có then cài chốt chặn, tất cả đều là mới, ngửi kỹ còn thấy vương vấn mùi gỗ. Ngoại trừ không có gia cụ thì những cái khác đều đủ, làm cho Hoắc Nghiêm Đông thoả mãn nhất chính là sân rất lớn.

Lúc trước Lương Hiểu Tài có nói hắn thích viện tử rộng rãi sân vườn rộng rãi, lần này vừa vặn có hết, còn không cần dùng tiền mua.

Chỉ là thực tế lớn hơn tưởng tượng quá nhiều.

Lý Thuận Liên tiến vào đại trạch nghỉ ngơi một phút chốc, sau đó bắt đầu làm quen hoàn cảnh mới. Kết quả bà ngơ ngác đi hết nửa ngày cũng không đi xong một vòng.

Điều này làm cho bà cao hứng, đồng thời cũng mơ hồ có chút bất an.

"Nghiêm Nhi a, chỗ này cũng quá lớn rồi, vắng vẻ quá." Lý Thuận Liên cười khổ nói,

"Nương cứ thấy hiu quạnh sao sao ấy."

"Lớn thì không tốt sao nương? Sau này chỗ nương có thể dạo chơi nhiều hơn mà." Hoắc Nghiêm Đông nói,

"Hơn nữa còn có Tiểu Lương và Quan di bồi ngài đây. Tòa nhà bên này lớn, ngày thường con lại không thể thường xuyên về nhà, một mình nương cũng ở không hết. Nhi tử định để Quan di và nương cùng nhau ở tại nơi này."

"Nếu bà ấy nguyện ý thì quá tốt a. Ta còn ước gì ai cũng đừng đi đây." Lý Thuận Liên nói xong sờ sờ chân tường nói,

"Chỗ này cũng hơi lớn quá."

"Đại nương, Bàn Hải Thành này còn có biển nữa đấy, chừng nào rỗi rãnh con dẫn ngài ra bờ biển đi dạo." Lương Hiểu Tài vừa dựng chuồng mới cho gà con vừa nói,

"Con không có bận rộn như Nghiêm ca, chúng ta có thể bắt một ít cá nhỏ cua nhỏ về nhà nấu canh uống."

"Được được được, ta từng này tuổi rồi còn không biết biển là cái dạng gì đây." Lý Thuận Liên nói,

"Hiện tại ta chỉ muốn các con đều tốt, vậy thì so với cái gì cũng đều tốt."

Bà cũng là trước khi tới đây mới biết, lần trước gặp nguy hiểm là bởi vì bên nhi tử xảy ra chút vấn đề. Hài tử tên Trương Ký nói với bà là Lương Hiểu Tài thúc ngựa cả một ngày đường đi cứu bà và Quan Thải Y. Bây giờ nghĩ lại lần kia thật đúng là quá dọa người, cũng may sau đó không ai có chuyện gì.

Thời điểm đó Lương Hiểu tài đã đi quân doanh Hổ Đầu quân, cho nên hắn cũng không biết Lý Thuận Liên và Trương Ký đã nói chuyện gì. Hắn chỉ muốn ở bên này vài hôm trước để ổn định lại, như vậy đối với Lý Thuận Liên hay Quan Thải Y đều tốt, ai bảo hai người đều không có bằng hữu ở bên đây.

Hoắc Nghiêm Đông đem những đồ vật tương đối nặng vào trong nhà, Quan Thải Y thì sắp xếp thu dọn đồ vật cho đúng chỗ. Tuy rằng không tính là người một nhà, thế nhưng lúc làm việc hoàn toàn chính là bộ dáng người đi chung một cửa.

Quan Thải Y nói:

"Nghiêm Nhi, Tiểu Tài, ta muốn giặt quần áo, các con đi thay đồ đi. Quần áo sạch ta đã để bên đông sương phòng rồi, ta đi giúp đại tỷ thay quần áo. Đoạn đường này nóng quá, mọi người đều toát mồ hôi hết rồi."

Lương Hiểu Tài vỗ vỗ tay: Dạ, nương.

Hoắc Nghiêm Đông cũng nói:

"Khổ cực ngài rồi Quan di."

Quan Thải Y cũng không nghĩ nhiều, cười nói:

"Cái này có gì khổ cực chứ, mau đi đi."

Lương Hiểu Tài đang dựng chuồng gà, làm xong liền đi rửa tay. Hắn tiến vào đông sương phòng, cũng không đặc biệt chú ý cái gì, cầm bao quần áo sạch – kỳ thực chỉ có một bộ, chính là bộ đầu tiên đi mua cùng Hoắc Nghiêm Đông.

Nhắc tới cũng may, nhờ đời trước lăn lộn ngoài dã ngoại đã quen, bẩn hay không bẩn đều có thể chịu được, bằng không với tần suất thay quần áo tắm rửa của bên này chắc hắn mau điên quá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!