Chương 38: Lão hổ tiểu miêu

Edit + Beta: Cù lão bản

Nếu như nói tặng gà con có thể là vì muốn nuôi lớn ăn trứng, vậy thì việc gạch bỏ bà mai và cô nương có chút quá rõ ràng.

Lương Hiểu Tài thập phần hoài nghi có phải là Hoắc Nghiêm Đông có ý kiến gì với mình không, bằng không vì sao biết rõ tính hướng của hắn rồi mà còn làm chuyện không hợp tình lý như vậy.

Trời cao minh giám, hắn vẽ bức họa mình nằm mơ kia chỉ là vì nảy sinh ý nghĩ bất chợt muốn biểu đạt bản thân đang nhàm chán mà thôi. Tuy rằng quả thật hắn có nằm mơ thế, nhưng tuyệt đối không phải muốn nói cho Hoắc Nghiêm Đông là hắn nhớ y.

Đương nhiên có nhớ thì cũng không phải chuyện xấu gì, dù sao hắn đang chán muốn chết, Hoắc Nghiêm Đông lại là bằng hữu duy nhất trên cõi đời này của hắn, là loại bằng hữu tương đối… quý trọng. Chỉ là vừa nghĩ tới Lý Thuận Liên và Quan Thải Y… Lương Hiểu Tài mơ hồ cảm thấy như vậy không được.

Một hai năm, thậm chí ba bốn năm còn nói được, thế nhưng sau nữa thì thế nào? Thời đại này nam nhân hai mươi tuổi đã tính là không còn nhỏ, là thời điểm nên thành gia lập thất. Qua năm hắn sẽ hai mươi, so với hắn Hoắc Nghiêm Đông còn lớn hơn vài tuổi.

Hắn có thể cảm giác được sau khi chuyện con dâu giả bại lộ Lý Thuận Liên rất gấp gáp, bộ dáng giống như lo lắng nhi tử không tìm được tức phụ. Mặc dù Quan Thải Y không có gấp như vậy, thế nhưng ý nghĩ hy vọng hắn cưới vợ sinh con trong đầu bà chưa từng biến mất.

Dưới tình huống như thế nếu hắn và Hoắc Nghiêm Đông thật sự có dây mơ rễ má gì, hậu quả Lương Hiểu Tài không dám nghĩ.

Vì vậy lần này Lương Hiểu Tài không vội hồi âm cho Hoắc Nghiêm Đông, hắn chỉ nhờ người truyền tin lúc trở về cầm theo một bộ quần áo mỏng cho y.

Đây cũng không phải là do hắn nghĩ tới, mà hai vị nương.

"Đã nhiều ngày như vậy rồi, Nghiêm Nhi có nói khi nào trở về không?" Quan Thải Y một bên phơi quần áo một bên hỏi.

"Không. Phỏng chừng y sẽ phải ở lại bên kia."

Lương Hiểu Tài nhổ chút cỏ dại trong vườn rau băm ra cho gà con ăn, còn bắt cho chúng một nắm sâu nhỏ. Sâu này hắn phát hiện trên cây hải đường. Ở đây không có thuốc trừ sâu, chỉ có thể dùng tay không bắt.

May mà hắn không sợ cái thứ này, bắt một nắm cho mấy bé gà bổ sung protein.

"Không biết năm nay có thể ăn được quả hải đường này không." Quan Thải Y nói. Cũng không biết là vì sâu nhiều, hay là vì bọn họ không thể ở lại đến lúc đó.

"Vậy phải xem chúng ta có duyên với cái cây này không." Lương Hiểu Tài dừng một chút,

"Chỉ mong duyên đủ sâu."

Một đường đi tới nơi này đều xảy ra quá nhiều chuyện có lớn có nhỏ. Trước khi hắn xuyên không còn chẳng tin vào vận mệnh, hắn chỉ tin chính mình, tin chiến hữu thiết huyết của mình. Thế nhưng hiện tại hắn phát hiện chữ mệnh này, quả thật không tin không được.

Vì sao hắn lại trùng hợp xuyên đến nơi này? Cái tên một năm nhảy xuống sông cứu người không biết bao nhiêu lần như hắn vậy mà lại chết đuối rồi xuyên không. Hắn thật sự rất hiếu kỳ, không biết vị tri kỷ có thể khiến cho hắn vượt qua thời không tới tìm đến cùng sẽ là người thế nào.

Tạo ra biến cố lớn như vậy, duyên phận này e rằng không tu hơn vạn năm không thành được. (dựa theo câu

"Tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối")

Kỳ thực Hoắc Nghiêm Đông và hắn cũng rất có duyên phận, thế nhưng duyên phận này dường như chỉ có một nửa. Lương Hiểu Tài vô thức ấn ấn thái dương, phát hiện chiều nay làm chuyện gì cũng đều không quá hài lòng.

Hoắc Nghiêm Đông cũng không hài lòng.

Tâm tâm niệm niệm chờ Lương Hiểu Tài viết một phong thư cho mình, kết quả một mảnh giấy cũng không có! Còn kêu người ta đưa thêm quần áo, nhắn rằng trong nhà rất tốt. Làm như y không biết trong nhà rất tốt vậy.

Nhắn bao nhiêu câu người đưa tin đều thuật lại hết, thế nhưng điều y muốn nghe không phải cái này!

"Chỉ không gửi thư thôi mà, sao làm như người ta quỵt nợ ngươi vậy?" Trong doanh trướng lớn nhất, Ngộ Tấn nhìn Hoắc Nghiêm Đông mặt mày thất vọng cau có, cười nói,

"Bất quá Tiểu Lương quả thật là một người thú vị. Hắn đi rồi thiếu nhiều chuyện vui a."

"Ta thấy ngài có hôm nào là không vui đâu."

Hoắc Nghiêm Đông tiếp xúc với Ngộ Tấn càng lâu càng hiểu hơn về người này, nhiều lúc nói chuyện không còn khách khí như trước.

Tuy nói phẩm bậc cách khá xa, nhưng cũng coi như là bằng hữu… đây là tự Ngộ Tấn nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!