Chương 37: Thư từ lui tới

Edit + Beta: Cù lão bản

Gà con Diệp Đại Bằng mua đã thoát xác được vài ngày rồi, có thể thả chạy rông. Vừa vặn Lương Hiểu Tài đang rảnh rỗi hắn liền dùng cành cây dài làm một cái chuồng nhỏ cho gà con. Cành cây là hắn tìm người chuyên đốn củi để mua.

Vốn hắn định tiết kiệm tiền này, chỉ là gần đây không thích hợp rời nhà quá xa.

Những thứ đơn giản như cành cây thường không quý, đưa hai ba đồng tiền là người ta cho ngươi một bó, đủ làm cái ổ gà nhỏ. Hắn gọt những cành cây này lại sao cho chiều dài bằng nhau, sắp xếp hợp lý rồi đặt nằm trên đất, dùng cỏ rơm cột mấy cành cây lại cho giống một tấm mành.

Bện xong dựng đứng tấm mành trên đất, phần gốc vùi một đoạn vào trong đất.

Để tránh cho Lý Thuận Liên đi lại trong sân bị vấp ngã Lương Hiểu Tài còn cố ý tìm đồ quây lại. Làm xong tất cả rồi nhìn lại, trông tạm được.

Quan Thải Y lấy chút thức ăn cho đám gà con, nhìn chúng nó từng con từng con kêu chíp chíp mổ đồ ăn, cười nói:

"Đám này mà nuôi lớn mỗi ngày ở nhà có thể nhặt trứng ăn, cũng tốt lắm." Hồi trước mặc dù ở Lương gia có đất trống, nhưng Lương gia không thiếu ăn thiếu uống, cho nên chưa bao giờ nuôi con gì.

Tuy rằng Lý Thuận Liên không nhìn thấy song bà vẫn nghe được âm thanh, đi đến tham gia chút náo nhiệt, cười nói:

"Chỉ là khổ cực… Tiểu Lương." Chữ con dâu đến bên miệng lại mạnh mẽ nuốt trở vào, trong lòng Lý Thuận Liên khó chịu nói không nên lời. Bà âm thầm thở dài:

"Chu đại muội tử vào nhà đi. Trời có hơi nóng, ta muốn uống ngụm nước."

Bà đột nhiên không còn tâm tình gì.

So với Lý Thuận Liên tuổi của Chu thẩm còn nhỏ hơn, Lý Thuận Liên bèn gọi bà là Đại muội tử. Lương Hiểu Tài nhìn Lý Thuận Liên một chút, cuối cùng lựa chọn không lên tiếng.

Chuyển ra ngoài ở là nhất định, cho nên hạn chế thân cận với Lý Thuận Liên một chút cũng tốt, miễn cho đến cuối cùng tất cả mọi người đều lưu luyến. Mặt khác hắn còn có một suy đoán.

Hiện tại Hoắc Nghiêm Đông phải ở lại Thiết Tí quân giữ tạm chức Đại thống lĩnh, chuyện này nói rõ rất có thể sau này y sẽ ở lại Thiết Tí quân luôn. Bên trong Thiết Tí quân không có ai có thể cáng đáng vị trí lãnh đạo, Hoắc Nghiêm Đông có thể chấn chỉnh nơi đó thật tốt khả năng thăng chức sẽ rất cao.

Nếu quả thật như vậy không chừng Lý Thuận Liên cũng phải đi theo qua đó.

Mặc dù Thiết Tí quân không ra sao song Bàn Hải Thành lại là địa phương không tồi. Bên kia giáp biển, hải sản tươi sống rất nhiều. hắn thật muốn bắt chút sò a cua a bỏ lên bếp nướng… (yêm cũng muốn ăn *chảy nước miếng*)

Lương Hiểu Tài chép miệng một cái, cảm giác chim sẻ nướng rắn nướng không còn ngon nữa. Hắn quay đầu:

"Nương, trưa ngày mai con làm chút mì trộn ăn nhé? Nương cán mì sợi, con trộn."

Quan Thải Y cười nói: Tốt.

Lương Hiểu Tài:

"Con nói cái gì nương cũng đều bảo tốt hết nha."

Quan Thải Y ngẫm lại quả đúng là vậy, bất quá bà cũng thật sự cảm thấy tốt. Từ hồi còn trẻ bà đã ở Lương gia chịu khổ, hiện tại hiếm thấy có thể được sống một cuộc sống tốt trong lòng bà đã cảm thấy đủ.

Lúc trước mỗi ngày nhìn con trai giả thành cô nương bà cảm thấy có chút sầu não, hiện tại chút sầu ấy cũng mất. Bà chỉ còn ngóng trông ngày nào đó con trai có thể cưới được một người tức phụ tốt, như vậy đời này bà không còn tiếc nuối gì nữa.

Ngày hôm sau Lương Hiểu Tài đi vào phòng bếp lượn một vòng, phát hiện dầu vừng không còn. Vừa vặn hắn muốn làm mì trộn thịt xắt sợi nên cầm bình dầu đến tiệm bán đồ gia vị mua chút dầu vừng, tiện đường mua thêm chút thịt heo về.

Thịt heo chọn chỗ ít mỡ một chút, chỗ nào có mỡ lóc ra giữ lại xào rau, còn phần thịt xào xong bỏ vào mì trộn.

Thời điểm Quan Thải Y cán mì Lương Hiểu Tài đang chuẩn bị thịt xắt sợi, lại nghe Quan Thải Y nói:

"Con trai này, sau này chúng ta làm gì để sống đây? Nương nghĩ nếu không nương thêu chút đồ đem đi bán được không?"

Bà bận rộn quen rồi, trước kia ở Lương gia không cần phải nói, bận thẳng một đường từ tối hôm trước đến tối hôm sau. Sau này chuyển đến Hoắc gia bà lại chăm sóc Lý Thuận Liên, nấu cơm, dọn dẹp nhà một chút, dù công việc nhẹ nhàng nhưng cũng không tính là rỗi rảnh.

Nhưng hôm nay Chu thẩm đến, có người chăm sóc Lý Thuận Liên, nhà cửa cũng có người giúp đỡ thu dọn. Bà chỉ cần nấu chút đồ ăn, việc khác không cần làm, cứ như vậy thời gian rảnh tăng lên nhiều lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!