Chương 35: Tháo lớp cải trang

Edit + Beta: Cù lão bản

Thời gian ba năm Hoắc Nghiêm Đông không ở nhà, tay Lương Tiểu Tài đã bị Lý Thuận Liên nắm qua vô số lần. Lý Thuận Liên không nhìn thấy sẽ theo thói quen dựa vào xúc giác để phân biệt mọi người. Lương Tiểu Tài là người bà nắm tay nhiều nhất sau khi bị mù, cũng là người bà nhớ rõ nhất.

Trong khoảng thời gian không biết con trai còn sống hay đã mất Lương Tiểu Tài là người thân cận với bà nhất, bàn tay của hắn bà không thể nào lầm được.

Đa số tình huống phản ứng của Lương Hiểu Tài sẽ nhanh hơn người thường, thế nhưng lần này hắn lại do dự. Mà chính vì mấy giây do dự Lý Thuận Liên mới túm được hắn.

Quần áo dạ hành, ống tay áo buộc lại.

Vì hành động thuận tiện cùng giảm bớt lực cản hắn còn buộc rất chặt. Lý Thuận Liên mò tới ngực hắn, lại tới chùm tóc cột đuôi ngựa cao cao.

Con, hài tử, con… Lý Thuận Liên nhất thời không biết nói thế nào, mất nửa ngày đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có Quan Thải Y, liền vội hỏi:

"Thải Y a, muội mau nhìn xem, là Tiểu Âm trở lại phải không?"

Nó… Quan Thải Y cũng có chút bí.

Bà dĩ nhiên muốn nói đây không phải là Tiểu Âm, đây là con trai bà, thế nhưng nghĩ tới tình huống của Lý Thuận Liên bà lại không biết nên nói thế nào cho phải.

Lúc này Diệp Đại Bằng dẫn theo A Tông chạy vào, nhìn thấy tình hình bên trong hô to một tiếng:

"Trời ơi, Lương đại ca! Huynh thật lợi hại!"

Hắn còn chưa kịp vào đã giải quyết xong hết rồi!

Không trách binh sĩ trong Hổ Đầu quân đều nói người này rất lợi hại, nãy giờ có bao lâu đâu a? Bên trong ồn ồn ào ào, nhanh như chớp đã mần thịt hết.

Người Trương Ký mang theo không bao lâu cũng đến.

Bọn họ nghe thấy tiếng kêu của A Tông nên lần tới. Mấy người nhìn thấy tình huống trong sân đều sững sờ, nghe Diệp Đại Bằng giải thích mới biết đây là do một mình Lương giáo đầu hạ thủ, động tác nhanh chóng gọn gàng.

Bọn họ rất mau lẹ bắt trói những người kia lại, còn tên bị chém cánh tay giao cho Diệp Đại Bằng đi phụ trách, ai bảo hắn là đại phu chứ.

Trong lúc nhất thời trong sân tới tới lui lui đều là tiếng bước chân, thế nhưng căn phòng Lý Thuận Liên ngồi lại đặc biệt yên tĩnh.

Cuối cùng vẫn là Lương Hiểu Tài lên tiếng, bất quá hắn không có đè thấp giọng, mà là chất giọng nguyên bản:

"Nơi này quá loạn, trước tiên trở về rồi hãy nói."

Quan Thải Y lo âu nhìn con trai, đỡ lấy Lý Thuận Liên:

"Đại tỷ, chúng ta trở về thôi."

Lý Thuận Liên quơ quơ tay về phía trước như đang tìm cái gì. Lương Hiểu Tài thấy thế ngầm thở dài, đứng bên còn lại đỡ lấy bà. Lý Thuận Liên nắm chặt lấy cánh tay thân thuộc kia, thế nhưng lần này bà không có hỏi bất cứ vấn đề gì nữa.

Lương Hiểu Tài nói: Cẩn thận bậc cửa.

Lý Thuận Liên theo bản năng nâng chân lên. Trước đây cũng có rất nhiều lần như thế này, con dâu bà mỗi khi thấy bà gặp nguy hiểm đều sớm nhắc nhở, không để bà bị ngã bị thương.

Bây giờ đổi thành giọng một nam tử, tâm tình của bà không thể không phức tạp.

"Mấy vị huynh đệ, những người này đành làm phiền các ngươi. Ta trước tiên đưa…" Lương Hiểu Tài nói,

"Ta trước tiên đưa nương và Quan nhị di của Phó thống lĩnh về nhà."

"Lúc này quay về nhà Phó thống lĩnh mọi người có thể gặp nguy hiểm hay không?" Trương Ký nói. Nếu những người kia đã biết nhà Phó thống lĩnh ở đâu còn dám bắt cóc người nhà của Phó thống lĩnh, vậy trở về có thể bị bắt nữa không?

"Nếu không ta cũng qua đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!