Chương 34: Phi ngựa cứu nương

Edit + Beta: Cù lão bản

Người mình thích chính là bảo bối trong lòng, cho dù là thời điểm vừa mới bắt đầu động tâm. Cũng như khi còn bé có được món đồ chơi yêu thích, người khác không thể chạm không thể sờ, lúc khoa trương nhất ngay cả liếc mắt cũng cảm thấy trong lòng bực bội khó chịu.

Hoắc Nghiêm Đông tự vấn bản thân không phải kẻ hẹp hòi, nhưng đối với cảnh nam hồ ly tinh cùng Lương Hiểu Tài vừa nói vừa cười thật sự rất khó chịu.

Đặc biệt là khi y biết được nam hồ ly tinh này còn là Trung Dũng Hầu Ngộ Tấn mà Lương Hiểu Tài gấp rút lên đường mấy trăm dặm để gặp mặt, trong bụng y chua không thể tả. Người khác là bình giấm, vậy y chính là biển giấm.

Đã vậy vị Hầu gia này không chịu mau tay mau chân làm xong đại sự lập tức rời đi, còn muốn ở lại doanh trại Thiết Tí quân thêm ít ngày.

Kinh thành không tốt sao?

Hầu phủ không tốt sao? Dựng cờ hiệu thay thiên tử trừ gian diệt ác, kỳ thực không phải là mượn cơ hội trốn việc ở bên ngoài tự tại mấy ngày sao? Nếu không lúc quật khu mồ mả sau núi lấy hết sổ sách ra Tiền Quang Tổ đã chết ngay lập tức!

Hoắc Nghiêm Đông cảm thấy thế nhân nhìn lầm, cái gì cương trực công chính, cương trực công chính cái rắm!

"Hầu gia, lều trại của ngài đã thu thập thỏa đáng, ngài có muốn qua đó không?" Hoắc Nghiêm Đông mặt không đổi sắc hỏi.

Tên Hầu gia bất lương này còn dám bảo muốn ở lại Thiết Tí quân làm tiểu binh mấy ngày, ai hỏi tới thì cứ bảo hắn là tân binh.

"Đã nói lần này ngươi không nên gọi ta là Hầu gia mà. Ngươi gọi như thế tên Tiền Quang Tổ kia còn dám nói thật sao?" Ngộ Tấn nói, Gọi ta Tần Tài.

Tần Tài, không sai!

"Vậy trong doanh trướng của ngài có cần an bài thủ vệ không?" Hoắc Nghiêm Đông hận không thể bắt cái tên nam nhân giống như con công này cạo sạch lông ném ra ngoài, thế nhưng lễ nghi cơ bản không thể không tuân.

"Không cần, ta có mang người theo."

Ngược lại Ngộ Tấn lại tự nhiên cực kì, tự nhiên đến mức coi như nhà của mình. Hắn chỉ vào Lương Hiểu Tài nói:

"Ta và hắn nói chuyện phiếm, Hoắc Phó thống lĩnh cứ bận việc của ngươi đi."

Hoắc Nghiêm Đông thầm nghiến răng.

Lương Hiểu Tài không mà không có ở đây ngươi tưởng ta muốn vào lắm sao?! Hơn nữa đây là lều của lão tử!

Rốt cuộc Lương Hiểu Tài cũng chú ý tới thần sắc Hoắc Nghiêm Đông khác thường. Chỉ là hắn không quá chắc chắn dị thường này là bởi vì chuyện gì. Hắn nói với Hoắc Nghiêm Đông:

"Hiện tại ta đi ra ngoài không tiện. Ngươi bận gì cứ xử lý trước đi, có việc thì đợi đến tối nói. Ta sẽ kể cho Hầu… Tần Tài tình huống ở nơi này."

Hoắc Nghiêm Đông còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đi ra ngoài trước.

Tiền Quang Tổ trông như bị dọa sợ, có chút hoảng hoảng hốt hốt, một chút gió thổi cỏ lay cũng bị kinh sợ, cho nên kêu hắn tiếp tục quản việc trong Thiết Tí quân nhất định là không được.

Hoắc Nghiêm Đông gọi những thuộc hạ đắc lực của mình đến, an bài bọn họ ai phụ trách thủ vệ thì tăng mạnh thủ vệ, ai phụ trách thao luyện binh sĩ thì phụ trách thao luyện binh sĩ.

Ngoài ra thức ăn trong quân cũng phải chú ý, không thể để cho mọi người ăn không đủ no như trước đây, cũng không thể ăn no uống tốt như nhóm Hổ Đầu quân đưa qua trao đổi. Dù sao lương thực được phân phối theo nhu cầu, nếu như ăn sạch người Thiết Tí quân đổi trở về ăn cái gì?

Nói chung là phải nai lưng ra quản một đống người sống trong doanh địa, cũng không biết Tiền Quang Tổ kia mỗi ngày rảnh rỗi làm cái quỷ gì. Còn có chuyện sau núi.

Lúc trước Trung Dũng Hầu chưa đến thì thôi, bây giờ người đã tới y có thể quang minh chính đại quản việc.

"Ngươi nói cái gì? Hoắc Nghiêm Đông dẫn người đến sau núi đào mộ?"

Tiền Quang Tổ nãy giờ không nói gì, trong đầu đang bận nghĩ không biết cái mạng nhỏ của mình có thể giữ được hay không, còn nghĩ rốt cuộc Thái quân sư đã đi đâu.

Không ngờ vừa nghe có người nói Hoắc Nghiêm Đông dẫn người đào mộ, hắn Soạt một cái đứng lên.

"Ai cho hắn lá gan tự chủ trương? Mau! Mau ngăn hắn lại cho ta! Người đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!