Chương 33: Nam hồ Ly tinh

Edit + Beta: Cù lão bản

Lương Hiểu Tài bị hun nóng đến tỉnh. Một chiếc chăn dày đắp trên người hắn, làm cả người toát hết cả mồ hôi, dính dính thật khó chịu. Hắn phải vất vả đến hai lần mới xốc chăn lên được, lại phát hiện bên ngoài vẫn còn tối đen.

Lửa trong doanh trướng đã sớm tắt, Hoắc Nghiêm Đông gục bên cạnh hắn. (Cù: Đông ca ngồi ghế nhưng gục đầu lên cạnh giường)

Hơi thở của người này hắn đương nhiên quen thuộc, không cần dụng ý vẫn nhận ra. Hắn nhìn một lát để thích ứng với bóng tối, cảm thấy có chút khát nước, muốn xuống giường tìm nước uống.

Mới vừa nhúc nhích Hoắc Nghiêm Đông lập tức tỉnh.

Sao vậy? Hoắc Nghiêm Đông khàn tiếng hỏi.

Khát. Lương Hiểu Tài nói, Có nước không?

"Có, ta lấy cho ngươi."

Hoắc Nghiêm Đông nói xong cũng không đốt đèn, ở trong bóng tối chuẩn xác rót một bát nước. Nước đã nguội, uống vào cực kỳ giải khát. Chỉ là bát có chút nhỏ, Lương Hiểu Tài lại nhờ Hoắc Nghiêm Đông rót thêm một bát, ừng ực một tiếng cạn sạch, xong mới thở phào một hơi.

Hắn ngả người trở lại giường, nhích nhích qua một bên:

"Ngươi cũng lên giường ngủ đi, nằm úp sấp mệt không?"

Hoắc Nghiêm Đông không hé răng.

Lương Hiểu Tài nghĩ thầm đây là ngại giường nhỏ hay là ngại ông đây giành giường hả? Hắn nói:

"Nếu không đổi thành ta ngồi ngươi nằm?"

Hoắc Nghiêm Đông vẫn cứ im thin thít, nhưng không do dự quá lâu liền nằm lên giường. Cái giường này so với binh lính bình thường đã lớn hơn một chút, song hai người nằm vẫn có chút chen chúc. Rất nhanh y hối hận. Nói chính xác, là hai người đều hối hận.

Thời điểm Lương Hiểu Tài nằm xuống vẫn cảm thấy rất buồn ngủ, tuy nhiên Hoắc Nghiêm Đông vừa nằm xuống hắn lại không buồn ngủ nữa. Hơn nữa hắn phát hiện hắn đánh giá thấp năng lực chiếm diện tích của Hoắc Nghiêm Đông.

Hắn nghiêng người sang, nhỏ giọng oán giận người bên cạnh:

"Ta nói nha, mấy ngày qua ta không ở, có phải là ngươi cả ngày ăn ngon uống say hay không? Sao lại béo lên thế?"

Hoắc Nghiêm Đông khàn giọng nói: Không có.

Nghe rất ấm ức.

Lương Hiểu Tài Xì một tiếng vui vẻ:

"Không có thì thôi, thanh âm oan ức như vậy làm gì? Lần này ngươi có thể yên tâm, người Hổ Đầu quân khẳng định có thể trở lại."

Hoắc Nghiêm Đông nói:

"Ừm, vậy còn ngươi? Về sao?"

Vấn đề này hỏi tương đối vi diệu. Về sao? Về nơi nào? Về Hổ Đầu quân, hay là về nhà?

Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút, không có trả lời quá nhanh, bởi vì hắn biết đây là một thời cơ. Nếu như muốn thoát khỏi thân phận con dâu Hoắc gia hắn có thể dựa vào cơ hội lần này, bảo Hoắc Nghiêm Đông nói rõ mọi chuyện với Lý Thuận Liên.

Kỳ thực trong lòng bọn họ đều biết, trừ phi hắn giả vờ đến chết, bằng không việc Lý Thuận Liên khổ sở là chuyện không thể tránh được, thế nhưng hắn không thể giả vờ mãi.

Hai người đều không nói, Lương Hiểu Tài đang định hỏi Hoắc Nghiêm Đông một chút xem y có ý kiến gì thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang lạ. Tiếng vang đó từ xa đến gần, cảm giác chấn động liên hồi, rõ ràng là bầy ngựa đang lao nhanh!

Lương Hiểu Tài cùng Hoắc Nghiêm Đông gần như bật dậy cùng lúc, Triệu Tam Canh ở ngoài lều trại nói:

"Phó thống lĩnh, có người đến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!