Chương 29: Ngày dài bằng năm

//

Edit + Beta: Cù lão bản

Đêm khuya mây đen gió lớn, rất thích hợp để giết người phóng hỏa. Lương Hiểu Tài cùng Tô Vấn Thanh mỗi người một cái xẻng sắt, hự hự hự đào mồ đào mả.

(Cù: từ hồi Tài ca xuyên tới giờ hết hự hự xới đất tới hự hự nhổ rau dại, giờ lại hự hự đào mồ mả, tính ra cái số anh vất vả ghê gớm:>)

Tô Vấn Thanh chỉ chính xác một chỗ, nói bên trong nhất định có sổ sách, lúc trước hắn từng nhìn thấy có người chôn. Kết quả Lương Hiểu Tài cùng hắn đào sâu hơn nửa thước mà một con giun còn không thấy chứ nói chi là sổ sách.

Lương Hiểu Tài Hừm một tiếng thọc xẻng vào trong đất:

"Có phải tên tiểu tử nhà ngươi nhớ lộn không?" Hắn không tin tới lúc này rồi mà Tô Vấn Thanh còn dám nói dối với hắn.

Tô Vấn Thanh cũng gấp, bởi vì thời điểm hắn bị chôn hi vọng lớn nhất lúc đó của hắn đó là có thể tìm được sổ sách rồi trốn chạy. Hơn nữa hắn quả thật cũng nhớ Thái quân sư có đem đồ vật chôn trong một nấm mồ ở phía sau núi, đặc điểm nơi chôn sổ sách hắn cũng đã cố nhớ thật kỹ.

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, rồi lại nhìn khu đất dưới chân một chút, cuối cùng chỉ cánh tay hướng về một nơi nào đó án chừng:

"Mấy ngày trước quả thật ta có nhìn thấy Thái quân sư mang người đến địa phương này, còn đem nơi này đào ra. Lúc đó bọn họ không phải là đến chôn người."

Lúc này Lương Hiểu Tài không biết nghĩ đến cái gì:

"Đến, ngươi đứng ở vị trí này."

Tô Vấn Thanh không biết Lương Hiểu Tài định làm gì, nhưng bây giờ Lương Hiểu Tài có cho hắn một dao hắn cũng không dám hàm hồ một tiếng. Bởi vì hắn biết rõ, nếu như không phải vừa nãy người che mặt này giúp hắn chỉ sợ lúc này hắn đã tắt thở.

Lương Hiểu Tài không quản này kia kia nọ, hắn nhắm nhắm hướng Tây Bắc, cũng chính là phương hướng lúc hắn chạy tới đây, sau đó đứng ở một nơi nào đó nói:

"Tô Vấn Thanh, ngươi lại lùi ra sau ba bước."

Tô Vấn Thanh nghe theo.

Lương Hiểu Tài nói:

"Qua bên trái của ngươi đi năm bước, rồi lùi thêm năm bước."

Lần thứ hai Tô Vấn Thanh vẫn nghe theo. Đợi hắn đứng ngay ngắn xong Lương Hiểu Tài mới trở lại chỗ ban đầu hắn đứng.

Tô Vấn Thanh hỏi: Ngài làm gì thế?

Lương Hiểu Tài lạnh lùng nhếch môi, miếng vải đen làm nổi bật cặp mắt sắc bén như kiếm:

"Thời điểm ngươi bị lôi tới đây thì cái tên cầm đuốc đã loanh quanh ở nơi này rồi. Giữa đêm khuya trông coi bãi tha ma, là muốn trông coi cái gì đây?"

Tô Vấn Thanh nghĩ cũng đúng đấy, không có chuyện gì ai lại chạy ra trông coi bãi tha ma vào buổi tối? Không sợ người chết nhảy ra rượt chạy sao? Hắn vội vàng cầm cây đuốc đang cắm trên đất giơ lên chiếu sáng cho Lương Hiểu Tài quan sát.

Lương Hiểu Tài chú ý ở khu đất này nhìn qua thì chỗ nào cũng như chỗ nấy, đều từng bị đào qua, đều cách hai mét là một nấm mồ. Thế nhưng có một nấm mồ lại khác một chút so với mấy cái khác. Rõ ràng nhìn thì thấy không khác mấy, thế nhưng giẫm lên là có thể cảm giác được.

Những nấm mồ khác giẫm lên đều cảm thấy rất cứng, song chỉ có chỗ nấm mồ này đất xung quanh thì cứng, càng vào giữa lại càng xốp.

Đào chỗ này.

Lương Hiểu Tài nói xong liền bắt đầu động xẻng.

Hiện tại Tô Vấn Thanh chính là thiên lôi sai đâu đánh đó, hắn cùng Lương Hiểu Tài hợp sức đào, độ sâu còn chưa tới ba mươi centimet đã thấy trong hố có một hộp gỗ hình chữ nhật.

Hộp gỗ rất nặng, Lương Hiểu Tài tha hộp gỗ ra, thời điểm mở hộp còn quay miệng hộp sang hướng khác, miễn cho có độc hay ám khí gì đó.

Sự thực chứng minh, hắn cả nghĩ quá rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!