Chương 28: Thu nhận tiểu đệ

//

Edit + Beta: Cù lão bản

"Nhanh lên! Thôi phiền phiền nhiễu nhiễu đi! Là đàn bà sao? Chạy chậm như vậy!"

Thái Văn Đình tự mình cưỡi ngựa, đói bụng có người đưa thức ăn, khát có người đưa nước uống, lại làm như không nhìn thấy binh sĩ chạy theo có bao nhiêu khổ cực, thỉnh thoảng còn dùng mắng chửi để biểu hiện quyền uy của mình.

"Thái quân sư, các anh em chạy hai ngày tổng cộng mới ăn hai bữa cơm, có thế nào thì ngài cũng phải để chúng ta nghỉ ngơi… nghỉ ngơi một chút đi?"

Có một người tính khí lớn, chịu không nổi nói với Thái Văn Đình,

"Thân thể có rắn chắc mấy chạy như thế này cũng phế bỏ a!"

"Đúng vậy a! Có thế nào cũng phải cho chúng ta miếng cơm ăn chứ! Thời điểm chúng ta rời đi rõ ràng có mang theo lương khô a!"

Đúng đấy đúng đấy!

"Đúng cái rắm! Mang theo thì thế nào? Một ngày cho các ngươi ăn một bữa đã là tốt lắm rồi! Để ta xem xem tên nào nói a? Lôi ra đây để ta xem một chút dáng dấp ra sao!"

Thái Văn Đình nói,

"Hai người này không cho ăn cơm!"

Ngươi! Người vừa rồi lên tiếng nắm tay định vung quyền xông tới, lại bị Triệu Tam Canh đè lại,

"Không được kích động!"

Triệu Tam Canh nói:

"Ngươi quên mất thời điểm chúng ta đi Đại thống lĩnh cùng Phó thống lĩnh đã giao phó thế nào sao?"

"Nhưng bọn hắn khinh người quá đáng rồi!"

Ăn ngon uống tốt, sau đó còn cưỡi ngựa chạy nhanh hơn bọn họ rất nhiều. Đám kỵ binh này chia thành hai nhóm, một nhóm chạy trước tìm khách điếm ngủ, ngày thứ hai đám binh sĩ bọn họ chạy đến thì đổi ca, nhóm thứ hai ngủ nhóm đầu tiên nhìn bọn họ chạy.

Bị trông chừng như phạm nhân thì thôi đi, những người này ỷ vào việc cưỡi ngựa nên thường xuyên nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ thì sao? Bọn họ ban ngày chạy suốt một đường còn chưa đủ, ban đêm còn bắt chạy tiếp! Còn không cho ăn no!

Đánh trận không chết ở trên chiến trường, chẳng lẽ muốn ở trên quốc thổ bị người mình ép chết đói?!

Triệu Tam Canh nói:

"Đừng nóng vội, ta cảm thấy chúng ta còn có thể trở lại."

Người kia nói:

"Làm sao quay về? Từ sau khi Phương Đại đô thống đi thì cái người mới tới kia căn bản chỉ để ý tiền trong túi của hắn. Phó đô thống của chúng ta còn bị chèn ép không chen mồm được đây, càng khỏi nói Đại thống lĩnh cùng Phó thống lĩnh. Mẹ nó tức chết lão tử!"

Trương Ký nói:

"Nhưng bây giờ chúng ta chọc giận bọn họ cũng không có quả ngon ăn. Ngươi có giận cũng đừng trút ra bây giờ, chờ đến khi thật sự quá đáng mấy huynh đệ chúng ta hãy lôi tên Đại thống lĩnh Thiết Tí quân ra làm thịt!"

Triệu Tam Canh nói: "Vậy càng phiền toái hơn.

Làm thịt bọn họ chính là rước lấy phiền toái cho Đại thống lĩnh cùng Phó thống lĩnh. Người là chúng ta giết, nhưng thời điểm đó người bên trên nổi giận, lửa kia làm sao có thể chỉ đốt mỗi trên đầu chúng ta?

Hơn nữa dù chúng ta có xử một đám đám tiếp theo không chừng cũng vẫn y như thế.Trương Ký nói:Vậy làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ thật sự phải đến cái chỗ Thiết Tí quân rách kia sao? Vậy ta thà rằng về nhà trồng trọt!Mấy người các ngươi nói to nói nhỏ cái gì đó!

"Một tên tùy tùng của Thái Văn Đình cưỡi ngựa chạy lại đây, trong tay nắm cây đuốc nói. Đây là một tên đen gầy nói lắp, lại còn cố tình thích nói chuyện."Ta nói, nói cho các ngươi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!