Chương 27: Tức phụ rời đi

//

Edit + Beta: Cù lão bản

Đêm nay đổi thành Lương Hiểu Tài nằm mộng, song không phải là loại mộng hương diễm như của Hoắc Nghiêm Đông. Hắn mơ thấy hắn cùng Hoắc Nghiêm Đông đi bắt rắn, nhưng cả hai lại chụp hụt. Vì thế hắn cũng nghĩ giống như hôm trước, không thể tay không mà về liền đi đào rau dại.

Ai biết có bảo thế nào cũng không thể thả rau dại vào áo Hoắc Nghiêm Đông.

Rất nhanh bên cạnh có người xuất hiện bày tỏ oán giận. Lương Hiểu Tài buồn bực quay đầu, hóa ra là Lý Thuận Liên. Trong mộng Lý Thuận Liên vẫn bị mù như cũ. Hai mắt bà nhắm nghiền, hốc mắt hãm sâu phát xanh lên, thấy thế nào cũng đều hơi doạ người.

Lương Hiểu Tài nói:

"Nương, ngài kiên trì thêm một chút, con sắp xong rồi."

Lý Thuận Liên liên tục nói không đủ, còn khóc lóc không dừng. Lương Hiểu Tài quay đầu nhìn mới thấy bà khóc đến máu me đầy mặt, giọt máu nhỏ lên từng lá rau xanh dị thường chói mắt. Da đầu Lương Hiểu Tài tê rần, soạt một cái ngồi bật dậy.

Ngoài trời vẫn còn tối tăm, nhất thời không nhìn ra đang là canh giờ nào, hắn liền ngồi thừ người ra. Lúc này bên cạnh có âm thanh hơi mơ hồ hỏi:

"Sao tỉnh sớm như vậy? Do tay đau sao?"

Là Hoắc Nghiêm Đông.

Lương Hiểu Tài quên mất buổi tối lúc trước khi đi ngủ hai người vì chuyện nắm cổ tay mà đều có chút trầm mặc, theo bản năng tiếp lời:

"Không, đỡ hơn rồi. Rượu thuốc ngươi lấy rất hữu hiệu."

Hoắc Nghiêm Đông nói:

"Trước khi rời giường xoa thêm lần nữa, qua chừng ba, bốn ngày sẽ khỏi."

Lương Hiểu Tài thầm nhủ cái này ta biết, nhưng giấc mộng mới vừa nãy làm cho tâm tình của hắn có chút không quá tốt.

Hắn nặng nề nằm xuống, hỏi:

"Còn đang suy nghĩ chuyện trao đổi binh lính à?"

Qua một hồi Hoắc Nghiêm Đông mới Ừ một tiếng, sau đó nói:

"Đại thống lĩnh nói với ta hắn còn muốn cho toàn quân nhịn đói hai ngày, thời điểm đó ai cũng không có khí lực không có tinh thần, cũng không cần bị chọn đi."

Lương Hiểu Tài nghĩ đến thời điểm Dương Hách nói câu này có khả năng lộ ra biểu tình thế nào, có chút buồn cười:

"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Đương nhiên câu này ta nói dùng ở trường hợp này không quá thích hợp, nhưng mà có đói bụng hai ngày thì thực lực vẫn còn đó, người ta cũng không ngốc. Hơn nữa ai có thể bảo đảm việc này sẽ không tiết lộ ra ngoài?"

Hoắc Nghiêm Đông nói:

"Khó là khó ở đây. Muốn khiến cho cả đám người thoạt nhìn không có tinh thần cũng không khó, song vạn nhất bị đối phương tóm được khuyết điểm, nhất định toàn quân sẽ bị phạt."

Hổ Đầu quân có ba ngàn sĩ binh, không thể bảo đảm không có bức tường nào lọt gió. Hơn nữa có lúc có mấy người, bọn họ vốn vô ý, nói trắng ra là chính là tâm tư đơn thuần, không hiểu được phải đề phòng cái gì.

"Cũng không có chuyện gì là khó hoàn toàn.

Không bằng ngươi nói tường tận cho ta nghe rốt cuộc bọn người kia muốn thế nào? Buổi tối lúc trở về ngươi đã nói bọn họ muốn lấy đổi binh học tập làm lí do để điều tinh binh Hổ Đầu quân đi, tất nhiên sẽ không đưa loại binh lính tốt đẹp gì đến Hổ Đầu quân.

Vậy bọn họ là muốn triệt để đổi luôn, hay là chờ cấp trên tra xét xong rồi đổi trở lại?Có ai thịt đến miệng rồi phun ra ngoài không? Hiện tại Đại thống lĩnh Thiết Tí quân chính là một tên phế vật vai không thể khiêng tay không thể xách.

Hắn không chỉ không muốn mất mặt trước núi dựa, đồng thời còn muốn giẫm chúng ta một cước.Vậy nếu không như vậy…

"Lương Hiểu Tài thẳng thắn ngồi dậy, thì thầm cùng Hoắc Nghiêm Đông gì đó, cuối cùng nói thêm:"Cứ như vậy người bị chọn cũng không biết chuyện gì, ngươi và Đại thống lĩnh cũng không cần gánh trách nhiệm, cuối cùng người bị đưa đi còn có thể đòi trở về.Nhưng làm thế quá nguy hiểm.Hừ, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Việc này chỉ cần ngươi còn thương tiếc huynh đệ thủ hạ vậy khẳng định có làm thế nào đều gặp nguy hiểm.Lương Hiểu Tài nói,Với lại ngươi có biện pháp nào khác tốt hơn à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!