//
Cung tiễn
Edit + Beta: Cù lão bản
Dù Dương Hách đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng vẫn bị đáp án của Hoắc Nghiêm Đông làm kinh sợ. Người kia có thấy thế nào cũng không giống như nữ tắc nhân gia a! Tính tình hoang dã như vậy, còn muốn ở trong quân doanh bắt cá làm đồ đệ mà là nữ tắc nhân gia sao?!
Dương Hách hoài nghi có phải đầu óc Hoắc Nghiêm Đông bị úng nước không.
Nhưng Hoắc Nghiêm Đông có suy tính của chính y. Đầu tiên y cùng Dương Hách là huynh đệ giao mạng cho nhau, y coi Dương Hách như đại ca của mình, bằng không y cũng không tùy tiện đưa Lương Hiểu Tài đến doanh trại.
Thứ hai, Dương Hách là Đại thống lĩnh Hổ Đầu quân, cho nên sự tình liên quan đến việc Lương Hiểu Tài nhậm chức giáo đầu ở đây phải nói rõ ràng mới được, nếu không vạn nhất xảy ra vấn đề gì sẽ ảnh hưởng đến giao tình giữa hai huynh đệ.
Vì thế y nói tóm tắt, lời ít ý nhiều giải thích mọi chuyện với Dương Hách.
Dương Hách nghe nói là vì tránh cho lão thái thái thương tâm liền vỗ vỗ vai Hoắc Nghiêm Đông:
"Ngươi nói như thế vi huynh hiểu. Không sai, ngươi bôn ba bên ngoài ba năm, thẩm thẩm toàn dựa vào… tức phụ của ngươi chiếu cố. Thẩm thẩm nhất định đã xem hắn như nữ nhi, nếu đột nhiên nói ra sự thật khẳng định bà ấy không chịu được."
Hoắc Nghiêm Đông nói:
"Ta cũng đang buồn rầu đây. Không nói, ta thấy có lỗi với Tiểu Lương, nói, nương ta… Hơn nữa cô nương Thường Anh kia lại tới nữa rồi, lúc này ta nào dám để Tiểu Lương rời đi."
Dương Hách cau mày:
"Thường Anh kia cũng thật không biết liêm sỉ, nếu không phải nể mặt mũi Phó đô thống thật muốn nhổ cho cô ta hai ngụm! Bất quá nếu có Tiểu Lương Tử ở đây chắc cô ta không nháo được chuyện gì đi?"
Hoắc Nghiêm Đông nói:
"Tất nhiên. Nương tử của ta thân thủ thế nào miệng mồm thế đấy. Thường Anh căn bản không nói lại hắn."
Dương Hách tưởng tượng một chút mà không nhịn được cười:
"Cũng khó cho ngươi. Bất quá càng làm khó Tiểu Lương huynh đệ đi. Hắn thật đủ trượng nghĩa, nếu là ta chưa chắc làm được."
Hoắc Nghiêm Đông: …
Dương Hách:
"Sao? Ta nói không đúng à?"
Hoắc Nghiêm Đông nhủ thầm, với tướng mạo kia của đại ca có muốn làm ta cũng không đồng ý đâu. Bất quá lời này không thể nói, y liền cười cười:
"Đại ca nói đúng lắm, hắn làm người quả thực trượng nghĩa. Nếu không phải do tình huống đặc thù ta đã nhận hắn làm nghĩa đệ."
Dương Hách nói:
"Được rồi, không quản thế nào thì việc này ta đã biết rồi. Về sau ngươi cứ mang hắn đến, nên làm cứ làm. Ta cũng sẽ không nói sự thật ra, các ngươi chỉ cần để ý huấn luyện binh lính của ta thật tốt là được."
Hoắc Nghiêm Đông gật gật đầu, vừa vặn Lương Hiểu Tài cùng Triệu Tam Canh hàn huyên được vài câu rồi đi đến đây, y liền nghênh đón hỏi: Cảm giác thế nào?
Lương Hiểu Tài nói:
"Rất tốt, vung quyền thư giãn gân cốt. Ta dự định sau này có rảnh rỗi liền đến, luyện binh là một mặt, mặt khác ta có thể tự mình rèn luyện bản thân nhiều một chút."
Người ngoài nhìn thấy hắn rất lợi hại, nhưng chỉ có hắn tự biết, hắn bây giờ còn cách trạng thái đỉnh cao ngày trước rất xa.
Hoắc Nghiêm Đông nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!