//
Edit + Beta: Cù lão bản
Lúc đến chỉ một chiếc xe ngựa lúc đi vẫn chỉ là một chiếc xe ngựa, có điều xe ngựa rộng rãi đổi thành nhỏ hơn chút, đi cùng lại nhiều thêm ba con ngựa.
Lương Hiểu Tài cũng không nghĩ tới Hoắc Nghiêm Đông lại sở hữu một thớt thần câu, không chỉ màu lông bóng mượt tứ chi mạnh mẽ hơn nữa còn rất thân thiết với hắn. (Cù: nhớ nha, hắn là Tài ca ấy)
Hoắc Nghiêm Đông cũng cảm thấy thật không ngờ được. Xưa nay Dạ Phong chưa bao giờ để cho người xa lạ thân cận, càng không cho người khác tùy ý chạm nó. Nhưng sao Lương Hiểu Tài mới sờ sờ nó có tí mà nó đã dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ Lương Hiểu Tài rồi?
"Ha, Dạ Phong, ngươi đổi tính?!"
Lưu Tiểu Lục giật mình nhìn con ngựa đen cao to trước mặt,
"Không phải ngươi không muốn người khác tùy ý chạm ngươi hay sao? Sao đại tẩu sờ ngươi ngươi không để ý? Đến đến đến đến, ta cũng sờ một cái!"
Hííííí… Đột nhiên Dạ Phong xoay người tránh đi, lấy đuôi ngựa đánh lên người Lưu Tiểu Lục Bốp! một cái, còn hướng về phía hắn phì mũi Phốc phốc hai cái.
Ngươi xem ngươi a.
Lưu Tiểu Lục chỉ vào con ngựa nói,
"Cũng không ngẫm lại xem mấy ngày nay là ai cho ngươi ăn!" Dạ Phong nghe vậy cũng không thèm để ý tới, vẫn thân mật với Lương Hiểu Tài như thường.
Tên nó là Dạ Phong?
Lương Hiểu Tài lại bắt đầu sờ sờ,
"Tịch như dạ tật như phong, tên hay."
( – dạ phong; , – Tịch như dạ, tật như phong/ Tĩnh như đêm, nhanh như gió)
"Đại tẩu quá thần. Xưa nay ngoài đại ca ra nó không cho ai sờ đâu, vừa chạm vào là không vui ngay." Ngưu Đại Vũ nói,
"Đại tẩu sờ nó thế mà nó không tung cước."
"Cái này ta biết nha! Hôm qua đại ca ngủ chung với đại tẩu, nhất định là trên người đại tẩu có mùi của đại ca cho nên Dạ Phong đoán được đó!"
Lưu Tiểu Lục nói xong càng cảm thấy bản thân đoán không sai, nhưng không ngờ phía sau xuất hiện tiếng gió, Vụt một cái tát mạnh vào sau gáy hắn.
"Sao ngươi lắm mồm thế?"
Hoắc Nghiêm Đông trừng.
Lưu Tiểu Lục nhanh chóng xoa gáy kêu Au au hai tiếng:
"Đại ca, huynh làm cái gì vậy? Ta nói không đúng sao… A a a a, đừng, đừng đánh mà! Bộ không biết bàn tay huynh cứng như sắt hả?"
Ngưu Đại Vũ cười nói: Biết! Nên mới đánh.
Hoắc Nghiêm Đông có chút lúng túng liếc mắt nhìn Lương Hiểu Tài một cái: Lên xe đi.
Da mặt Lương Hiểu Tài dày như tường thành sao có thể đỏ mặt được chứ, nghe vậy liền lên xe. Kỳ thực hắn có chút muốn cưỡi Dạ Phong, chỉ là còn chưa ra khỏi trấn, quả thật có chút không thích hợp.
Hơn nữa nhìn điệu bộ Hoắc Nghiêm Đông rất cưng chiều Dạ Phong kia, phỏng chừng có nói cũng chưa chắc có thể mượn.
Lúc này sắc trời vừa hửng sáng, cũng không biết là gà nhà ai nuôi mà tranh cướp giành giật gáy sáng đây. Lương Hiểu Tài lên xe, sau đó Hoắc Nghiêm Đông cũng lên theo, song Hoắc Nghiêm Đông chỉ ngồi ở phía trước đánh xe.
Lương Hiểu Tài phát hiện ánh mắt Quan Thải Y nhìn hắn hơi quái quái, hỏi một câu: Sao vậy di nương?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!