//
Edit + Beta: Cù lão bản
"Ngươi muốn xử lý như thế nào?" Lương Hiểu Tài thấy Hoắc Nghiêm Đông kéo người về đã rồi quăng sang một bên như tiện tay vứt rác, nhỏ giọng hỏi hắn.
Không bằng thiến?
Hoắc Nghiêm Đông cau mày nói,
"Giữ lại cũng chỉ để gieo vạ."
Thiến? Lương Hiểu Tài sửng sốt một chút, xem chừng là không nghĩ tới Hoắc Nghiêm Đông sẽ nói như vậy. Hắn đánh giá Hoắc Nghiêm Đông từ trên xuống dưới một trận.
"Không nghĩ tới ngươi cũng thật xấu xa a. Bất quá thiến xong không phải là chặt đứt nhang khói của người ta sao, làm người không thể không phúc hậu như thế."
"Vậy theo ý của ngươi là?"
"Thiệu Thất này không phải là con chính thất. Mẫu thân hắn nguyên bản cũng là thiếp. Sau đó sinh hắn thì nước lên thuyền lên, khiến chính thất tức điên."
Đây đều là nghe Lương Đại Phú nói trước đây, vì để cho hắn hiểu đi theo Thiệu Thất sẽ được lợi.
"Ngươi đoán xem nếu chính thất Thiệu gia biết được tên này ở bên ngoài làm loạn…" Bên mép Lương Hiểu Tài câu lên nụ cười xấu xa. Hoắc Nghiêm Đông nhìn nụ cười này cảm thấy da gà nổi lớp lớp, chưa kịp hồi hồn đã thấy Lương Hiểu Tài bắt đầu xé quần áo của Thiệu Thất.
Sau khi lột sạch Lương Hiểu Tài chỉ vào Thiệu Thất, nói với Hoắc Nghiêm Đông:
"Ngươi lấy chăn cuốn hắn lại giúp ta."
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: Ngươi muốn làm gì?
Lương Hiểu Tài nói:
"Đương nhiên là thay lão gia Thiệu gia quản giáo thằng con không bằng heo chó này a. Nhớ, cuốn xong thì lật hắn ngửa ra."
Hoắc Nghiêm Đông khí lực lớn, dùng chăn bọc người nhẹ nhàng như gói bánh bao. Chỉ hai ba lần đã biến Thiệu Thất thành con nhộng, còn nghe lời Lương Hiểu Tài lật tên kia ngửa lên. Mà lúc này Lương Hiểu Tài thì nhấc một cái ghế tựa lên.
Ghế tựa rất nặng, có thể suy ra đánh người nhất định rất đau. Lương Hiểu Tài thấy Thiệu Thất bị Hoắc Nghiêm Đông bọc xong, vung ghế tựa bắt đầu đập bịch bịch bịch lên trên người Thiệu Thất.
Mỗi lần hắn hạ ghế đều rất nặng tay, đặc biệt là khúc giữa của con nhộng, ra tay vô cùng ác độc, cho nên mới đánh mấy lần liền nghe thấy tiếng kêu rên truyền ra từ trong chăn. Nhưng ngoại trừ tiếng kêu rên thì không có thanh âm nào khác, vừa nhìn liền biết tên kia chưa tỉnh.
Tuy nhiên để đảm bảo an toàn Lương Hiểu Tài vẫn cho Thiệu Thất ngửi Thần Tiên Túy thêm một lần, xong liền lật hắn lại vung ghế đánh tiếp.
Đánh xong rồi hắn thả ghế lại chỗ cũ, thuận tiện nhìn hai người khác đang nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên đất, hất cằm nói với Hoắc Nghiêm Đông:
"Giúp ta chuyển hai người kia lên giường."
Hoắc Nghiêm Đông vô cùng thành thạo làm việc.
Lương Hiểu Tài thấy thế một bên xé quần áo hai người này một bên phất tay với Hoắc Nghiêm Đông:
"Ngươi có thể đi ra ngoài, miễn cho nhìn xong lại biệt nữu."
Hoắc Nghiêm Đông nhìn mấy người trên giường sau khi lột sạch y như heo bị cạo lông, nhíu nhíu mày, quyết định không nán lại nữa. Ngược lại y cũng không hứng thú gì lắm với chuyện Lương Hiểu Tài sắp làm.
Lương Hiểu Tài nghĩ, thường thường Thiệu Thất hay trốn trong cái biệt uyển này chơi, vậy hơn phân nửa nơi này phải có chút vật vui đùa. Vì thế hắn lật qua lật lại ngăn kéo và tủ gỗ. Quả nhiên, còn chưa lật hết toàn bộ hắn đã tìm được vài chai chai lọ lọ.
Mỗi một lọ hắn đều mở ra nhìn một chút, nhưng cũng không có ngốc mà đưa lên mũi ngửi. Những thứ đồ này có cái là chất lỏng, có cái là dạng cao.
Hắn đem chất lỏng cho Tiểu Đặng và một người khác bị Hoắc Nghiêm Đông kéo lên giường uống, còn cao… Hắn moi Thiệu Thất ra khỏi chăn, sau đó lấy một mảnh quần áo bị xé vừa nãy bọc tay rồi nắm lấy tay Tiểu Đặng, dùng tay của người này quệt một đống cao…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!