Chương 17: Zagan.

Lặn mất tăm gần 3 tháng mới trồi lên quả thật có lỗi với các thím quá. Tui come back rồi đây. Thời gian rồi trải qua quá nhiều chuyện làm cảm hứng viết của tôi bị đứt mạch. Từ giờ tui sẽ trở lại trung thành với Nữ Hoàng của tui thôi. Kệ đời :))))

Không biết còn ai hóng cái fic này của tui không :)))

17.

Chiếc áo choàng xanh bê bết máu lất phất trong gió...

Thanh kiếm bị kéo lê trên đất để lại thành một vệt dài...

Bàn chân giẫm lên từng xác chết đầm đìa máu bước tới trước mặt ông lão đó...

"Lần cuối."

Ánh mắt đục mờ của ông ta ngẩng lên trong tuyệt vọng.

Ông chợt cất tiếng cười.

"Ngươi không xứng."

Một khoảng im lặng, đôi mắt màu xanh lam lạnh lẽo của kẻ kia không hiện ra chút biến hóa. Hắn nâng tay, thở ra một tiếng lạnh lùng.

"Giết."

"Người nào, thưa thủ lĩnh?"

"Toàn bộ."

- Loki? Chị Loki?

Ánh sắc lạnh vung lên, máu đỏ bắn vào không trung tựa huyết hoa rơi xuống...

- Loki!

Cậu mở bừng mắt, bật người ngồi dậy, trán lấm tấm mồ hôi như vừa trải qua cơn ác mộng đáng sợ.

Một bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay cậu và giọng nói trẻ con vang lên.

- Loki, chị có sao không?

Cơ thể như vừa bị tháo rời ra từng khối rồi lắp lại. Loki thở dốc, đưa một tay lên đỡ đầu. Trí nhớ ùa tới như cơn bão khiến cậu choáng váng.

- Quân Ryor...? Ta đang ở đâu đây?

Một giọng nói nhẹ nhàng đáp lời cậu.

- Nơi bí mật trong thành chỉ dùng cho những lúc không còn đường lui. Đừng lo lắng, em an toàn rồi.

Loki quay phắt lại để thấy một người phụ nữ đang ngồi kế bên cậu, một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc màu vàng đậm mượt mà, đôi mắt màu đen sáng như ánh sao, rất giống đôi mắt của Dim.

- Loki, đây là mẹ em. Ely.

- Dim nói.

Cậu nhìn Ely, vẻ dịu dàng trên gương mặt cô khiến cậu chợt nhớ tới Frigga. Loki hạ mắt xuống, đáy đôi mắt bảo ngọc của cậu gợn lên từng cơn sóng nhỏ, lên tiếng hỏi.

- Chỉ có ba chúng ta?

Dim lắc đầu, chỉ tay ra ngoài và nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!