Chu Thanh Thanh mang vẻ
mặt đau buồn giống như chú cún con bị vứt bỏ, sau khi yên lặng đi xuống cầu
thang cùng mỹ nam cũng trầm mặc tương tự đột nhiên cô nghĩ ra một vấn đề rất
quan trọng: "Tôi, tại sao tôi phải đi theo anh?"
Mỹ nam quay đầu lại, trên
mặt là nụ cười dịu dàng, toàn thân tỏa ra hơi ấm: "Bởi vì tôi biết cô không có
chỗ để đi, cho nên mới cố ý tới đây để giải cứu cô." Nói xong, anh còn vươn tay
vuốt nhẹ mái tóc lộn xộn như ổ gà của cô, vô cùng thân mật.
"Tốt quá! Ra là anh không
chê tôi!" Chu Thanh Thanh cảm động đến mức hai mắt đẫm lệ, lập tức ôm lấy một
bên cánh tay không xách hành lý của mỹ nam.
Về phần tại sao mỹ nam
phải đặc biệt đến thu nhận cô, trước đó không phải anh đã nói rồi sao, phí an
ủi! Hơn nữa, chính cô tự xưng là bản thân chẳng có gì để người ta phải ham
muốn… Tiền thì chắc chắn không có rồi! Nói về sắc… Khụ khụ, "sắc" của cô chắc
là, ha ha, nhiều hơn anh một chút?
Khóe miệng Lâm Diễn hơi
nhếch lên, Chu Thanh Thanh cô đừng có dễ bị lừa như thế có được không? Hại tôi
có cảm giác vô đạo đức, lừa gạt thiếu nữ ngây thơ…
Xe của Lâm Diễn là một
chiếc Lamborghini thể thao màu bạc tao nhã. Chu Thanh Thanh vừa nghe thấy đó là
xe của anh, lập tức buông móng vuốt đang bám trên tay anh ra, phấn khích lao
lên phía trước, nhìn nhìn sờ sờ cả buổi, cuối cùng mới nhìn biểu tượng nhãn
hiệu ở đầu xe nghiên cứu: "Rốt cuộc đây là nhãn hiệu gì? Nhìn quen quen… Nhưng
mà, tôi có thể chắc chắn nó không phải BMW!"
Lâm Diễn ôm trán… Hóa ra
cô chỉ nhận biết được BMW.
Thế nhưng, Lâm Diễn thật
sự đã đoán đúng, trí nhớ của Chu Thanh Thanh đúng là chỉ nhớ được BMW, cũng là
do chữ BMW kia bắt nguồn từ câu "be my wife" quá lãng mạn… Và, bởi vì cô đã quá
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!