Dương Tư Tư ấn mở loa
ngoài, sau đó mới chịu đưa trả điện thoại cho chủ nhân của nó là Chu Thanh
Thanh.
Chu Thanh Thanh vội vàng
cầm lấy, chợt nghe thấy từ đầu bên kia truyền đến một giọng nói buồn rười rượi
đầy từ tính: "Chu Thanh Thanh? Cô làm gì mà không gọi điện thoại cho tôi!"
Chu Thanh Thanh theo thói
quen nói xin lỗi: "À, xin lỗi tôi quên mất…" Nghĩ lại, không đúng, đổi giọng
khó hiểu hỏi: "Ô, tại sao tôi phải gọi điện cho anh?"
Càng kì quái hơn chính
là, tại sao mỹ nam không biết tên lại biết số điện thoại của cô? Tên thì anh ta
nói là đoán được – nhưng cách nói này cô cũng không thể chấp nhận được, cảm
giác như mỹ nam không biết tên này dường như là một người mà cô rất quen thuộc…
Bên kia Lâm Diễn bị chẹn
họng, đúng vậy, bọn họ dù gì cũng chỉ là tình một đêm, không liên lạc mới là
bình thường. Thế nhưng, dù chỉ đứng trên lập trường của "sư phụ", cũng không
thể không nhắc nhở đồ đệ ngốc Chu Thanh Thanh chuyện này một chút…
Lâm Diễn buộc phải bình
tĩnh kiềm chế: "Chẳng qua phương thức làm quen của chúng ta đặc biệt một chút
mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là ngoài "tình một đêm" thì không thể có
liên hệ gì hết?"
Không biết vì sao, Chu
Thanh Thanh cảm giác tiếng nói của mỹ nam càng nghe càng thấy u buồn, giống như
có ai nợ anh ta cả trăm vạn vậy. Tuy rất khẳng định cô không thiếu tiền anh ta,
nhưng tục ngữ nói "bắt người tay ngắn", ngoại trừ tiền thuê phòng chắc chắn là
xa xỉ tối qua, trên người cô vẫn còn đang mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu
anh ta mua. Chu Thanh Thanh xưa nay vốn lại là cây cỏ nhỏ bé nơi góc tường có
thể khuất phục trước quyền lực, lập tức rất không có khí thế trả lời: "Đương
nhiên… có thể." Mỹ nam đại nhân ngài nói cái gì cũng đều đúng! >_
Dương Tư Tư ở một bên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!