Khóe miệng Đường Thiếu
Trác giật giật, cô nhóc Chu Thanh Thanh kia luôn có thể khiến người khác tức
chết mà không đền mạng! Cũng được, để cho cô đi gieo tai họa cho người đàn ông
khác đi, Đường Thiếu Trác chỉ còn biết nghĩ như vậy để an ủi bản thân. = =!
Anh lập tức quay người,
mở cửa, lên xe, khởi động – một loạt động tác nhanh nhẹn lưu loát như nước chảy
mây trôi, không hề dừng lại một giây.
Chu Thanh Thanh nhìn về
hướng chiếc xe thể thao màu đỏ chưa đầy một phút đã biến mất khỏi phạm vi tầm
mắt của mình, cô trừng lớn hai mắt, sợ hãi thán phục: "Tốc độ quá! Nhưng mà,
vừa nãy phía sau không có ma quỷ đuổi theo, sao anh ta phải chạy nhanh như
vậy?" @[email protected]
Lâm Diễn day day huyệt
Thái Dương đang giật giật, không biết anh nên reo hò vì tình địch đã "chạy trối
chết", hay là nên đau xót khi cuộc đời anh từ nay về sau phải chôn vùi trong
tay cô gái có dây thần kinh bị đứt này.
Nhưng, anh vẫn rất khó
chịu khi tên kia đã cuốn xéo rồi mà Chu Thanh Thanh vẫn còn nhìn về hướng mà
hắn ta vừa khuất bóng, bạn trai cô vẫn còn đang đứng bên cạnh đấy, cô xem anh
như không tồn tại sao? Chưa nói đến việc trước khi đi anh đã đặc biệt dặn dò cô
không được qua lại với tên đó, cô lại dám coi lời anh nói như gió thoảng bên
tai… Hừ hừ, sổ sách này, về đến nhà anh sẽ từ từ tính toán với cô!
Lâm Diễn kéo hành lý bước
về phía thang máy, bỏ lại một câu lãnh đạm: "Nếu em không đi theo anh thì sẽ có
ma quỷ đuổi theo đằng sau em đấy!"
"Á á…" Chu Thanh Thanh bị
chính chủ đề "ma quỷ" mà cô nhắc tới trước đó hù dọa, hiện tại lại đang đêm hôm
khuya khoắt… Cô vội vàng chạy chậm theo sau, khoác tay Lâm Diễn, nịnh nọt: "Sư
phụ, đừng bỏ lại em một mình! >_
Lâm Diễn để kệ cho cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!